Khúc dạo đầu của tập đầu tiên "Đào thoát rừng sâu" là một đoạn giảng thuật, trên màn hình là cảnh rừng mưa nhiệt đới được nhìn xuống từ trên cao, trong tầm mắt chỉ toàn rừng rừng lớp lớp táng cây, dưới ánh mặt trời vàng rực mang theo loại khí tức nguy hiểm mơ hồ.
"Thời điểm tiểu đội 13 thuộc đại đội B5 chúng tôi nhận nhiệm vụ, chỉ biết phải vượt biên truy bắt một đám quân gián điệp đã bị nhiễm chất độc, nhưng thật không ngờ lại lọt vào khu rừng xinh đẹp như vậy. Ánh nắng chiếu lên lá cây xanh thẳm, khiến cả khu rừng tựa như được mạ vàng. Khi chúng tôi tiến vào rừng, lập tức bị một hỗn hợp khí ẩm ướt rửa nát tanh mùi máu bao trùm lấy cơ thể, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi hương của quả cây dầu."
"Mỗi người chúng tôi đều hết sức hưng phấn. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đặt chân đến rừng mưa nhiệt đới thật sự."
"Nhưng mà niềm hưng phấn này không duy trì được bao lâu. Chúng tôi cẩn thận đi dưới lùm cây khoảng nửa giờ, đội trưởng liền phát hiện dưới một gốc cây khô khổng lồ có mìn định hướng. Đây là con đường đám quân bị nhiễm chất độc từng đi qua rồi chiến đấu ngay tại đây. Trên mặt đất phủ đầy đầu đạn, cùng với vết máu lưu lại do cơ thể bị nghiền nát."
Đoạn thuyết minh này được phát ra từ giọng nói diễn cảm của Vệ Hồng. Trong phim, tạo hình của Vệ Hồng khác xa với hình tượng công tử nhà giàu trong "Tình yêu thiên sứ" lẫn hình tượng cảnh sát thâm tình kiên nghị trong "Tử đấu"; Dựa theo khiếu thẩm mỹ của Dung Khanh Khanh, cả đội đều đeo kính viền vàng, nhìn kĩ chính là làn da màu đồng bị quay dưới ánh mặt trời cùng thân thủ điêu luyện gọn gàng, giữa khí khái nam nhân lại có một loại khí tức nho nhã ôn nhu của thành phần trí thức.
Đa số lời thuyết minh giảng thuật trong phim đều là Vệ Hồng đảm nhiệm. Tiếng phổ thông của hắn rất chuẩn xác rõ ràng, âm sắc trầm ổn, có lực xuyên thấu, khi phát ra lại có một loại cảm giác tang thương nhàn nhạt, không hề giống một diễn viên chỉ mới hai mươi tuổi.
Sau khi chuyên gia ghi âm nghe hắn thuyết minh thì ngạc nhiên nhìn hắn: "Âm sắc của cậu không tệ nha! Có ý định phát triển theo hướng ca sĩ không?"
Vệ Hồng lắc đầu: "Tôi chỉ muốn tập trung làm diễn viên cho tốt."
"Rất nhiều diễn viên đều tập trung cho lĩnh vực ca hát, bởi vì nó không cản trở việc đóng phim. Tuy rằng phát hành đĩa nhạc không kiếm được nhiều tiền, nhưng sau khi biểu diễn, hình tượng phát ngôn linh tinh đều có thể đem đến cho cậu một số tiền khổng lồ."
Chuyên gia ghi âm nhún vai, "Anh bạn, thấy cậu một lòng đóng phim như vậy, trừ khi có thể luyện thành lão tiền bối vô địch, còn không rất khó dựa vào tiền thù lao để phát tài a."
Nói tới tiền bạc, Vệ Hồng dừng một chút: "Không sao, số tiền này cũng đủ dùng rồi."
"Cậu không muốn tìm bạn gái trong giới nghệ thuật ư?"
Vệ Hồng nở nụ cười: "Không cần, người yêu của tôi không yêu cầu tôi thứ gì hết."
Chuyên gia ghi âm ngạc nhiên nhìn hắn. Trong giới nghệ thuật, rất nhiều người đều e ngại nói đến chuyện tình cảm cá nhân, cho dù đã có bạn gái hoặc đã kết hôn, đều nghĩ ra biện pháp che giấu.
Thế mà người diễn viên mới trước sau giữ mình trong sạch, chưa từng truyền ra bất cứ scandal gì lại không e dè nói mình đã có người yêu, hơn nữa khi nói vẻ mặt rất hạnh phúc vui vẻ, vô cùng bình thản, xem ra tình cảm rất sâu đậm.
Chuyên gia ghi âm nhất thời không biết nói sao, chỉ đành vỗ vỗ vai hắn: "Thôi bỏ đi, tự cậu thấy tốt là được rồi. Anh bạn, tôi chúc phúc cho cậu.
"Kỳ thật, giọng nói của Vệ Hồng là do Đoàn Hàn Chi đặc biệt mời người bạn chuyên về thanh nhạc đến dạy bảo. Người được Đoàn Hàn Chi mời, tuyệt đối phải là bậc tiền bối trong lĩnh vực chuyên môn, lúc huấn luyện đương nhiên cũng khác thường. Lúc ấy, người bạn kia còn tưởng rằng giọng nói của Vệ Hồng có vấn đề, hết sức nghi hoặc hỏi"Vệ tiên sinh nói quốc ngữ rất tốt, tại sao còn phải luyện tập?"
Đoàn Hàn Chi nghiêm túc nói:
"Tuy hiện tại Vệ tiên sinh là diễn viên, nhưng sau này có khả năng sẽ phát triển ở những lĩnh vực đa dạng khác cần đến thanh nhạc. Vì suy nghĩ cho tương lai của hắn, tôi cảm thấy một giọng nam trầm từ tính sẽ đối với hắn có lợi về sau."
Người bạn kia cảm động nói: "Đạo diễn Đoàn thực sự rất quan tâm cho hình tượng diễn viên."
Đoàn Hàn Chi khiêm tốn phẩy tay: "Quá khen quá khen.
"Vệ Hồng ngồi nghe bên cạnh, vẻ mặt hắc tuyến. Chân tướng sự việc là tối hôm đó trong lúc kích tình nồng nhiệt, Đoàn Hàn Chi đột nhiên đẩy hắn ra, sau đó vô hạn vênh váo xấu xa liếc hắn:"Vệ Hồng, tiếng rên rỉ của cậu nghe nhàm chán quá."
Vệ Hồng bị đánh gãy lúc đang cao trào, thống khổ ôm Đoàn Hàn Chi:
"Anh ấy nha, sẽ chết người đó… Tại sao muốn tôi phải rên rỉ chứ? Rõ ràng là anh rên rỉ mới phù hợp tình huống bình thường…"
Dưới ánh mắt lãnh khốc của Đoàn Hàn Chi, thanh âm Vệ Hồng càng ngày càng nhỏ, hơi thở càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng rốt cuộc ngoan ngoãn câm nín.
Tối đó, Đoàn Hàn Chi phóng thích trong bồn tắm lớn ba lần. Kế tiếp, Vệ Hồng không thể ngủ yên trên giường.
Ngày hôm sau, Đoàn Hàn Chi mời chuyên gia thanh nhạc đến, hơn nữa còn cay nghiệt cảnh cáo Vệ Hồng:
"Trước khi luyện được tiếng rên rỉ tiêu hồn, đừng mong leo lên giường của lão tử! Nhớ kỹ cho lão tử đấy!"
Và đây là nguyên nhân chân chính giúpn Vệ Hồng được đọc lời thuyết minh cho "Đào thoát rừng sâu
". Vệ Hồng quyết định không nói cho ai khác. …… Tập đầu tiên"Đào thoát rừng sâu" thu được phản ứng không tốt lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!