Chương 4: Chạy marathon đến phim trường

Phó đạo diễn Ngụy Lâm phụng mệnh ra trước cửa biệt thự chờ nam diễn viên chính, nhưng chờ tới chờ lui vẫn không thấy người đâu, đành đi uống cà phê giết thời gian.

Lúc trở về đã thấy ngoài cửa một trận cuồng phong khói bụi kéo đến, Vệ Hồng xiêu vẹo lảo đảo đứng trước cửa, "Rầm!

"một tiếng ngã xuống. Ngụy Lâm hoảng hốt, vội vàng chạy tới:"Tiểu tử, cậu không sao chứ?"

Vệ Hồng ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, hơi thở mong manh, lắc đầu: "Không… không sao… Đạo… đạo diễn Đoàn đâu rồi?"

Đoàn Hàn Chi đang ngồi ở hoa viên theo dõi diễn viên quay phim, toàn thân mặc trang phục kín đáo, một chân gác trên ghế, cả người hờ hững tựa vào chiếc ghế cao, tư thái tao nhã vẻ mặt thảnh thơi.

Áo sơ mi tơ tằm thượng hạng càng làm tôn thêm làn da ngọc bạch, trong tay cầm cây quạt gỗ bạch đàn khắc hoa văn, thấp thoáng sau phía cây quạt là đôi hoa tai ngọc lục bảo xanh biếc, ánh ngọc trong trẻo như nước tỏa ra tia lạnh lùng như nụ cười thường trực của y.

Cứ như đang quay phim cổ trang ấy, không khác chi công tử nhà giàu, chỉ thiếu mấy tên tùy tùng, một bầy mỹ nữ bao quanh, tung hô vạn tuế như cường hào ác bá, đao kiếm dọa người, giết người không chớp mắt.

Hôm nay quay cảnh nữ nhân vật chính tình cờ gặp thủ trưởng tại hoa viên. Thủ trưởng ngồi trong mái hiên, hết sức chăm chú tưới nước cho chậu hoa mẫu đơn. Nữ nhân vật chính đi đến ngồi gần, thấp thỏm bất an một hồi mới cẩn trọng hỏi:

"Ngài thích hoa mẫu đơn ư? Màu hồng phấn thật đẹp."

Nam chính thứ hai – thủ trưởng, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Không, tôi không thích những loại hoa vừa yếu ớt vừa quá mức xinh đẹp này nọ."

Nữ nhân vật chính nghiêng đầu, hai mắt mở to sáng rực, cô gái trẻ vừa thẹn vừa vui mừng khôn siết, hứng thú hỏi: "Vậy tại sao ngài chăm sóc nó?"

Thủ trưởng thản nhiên đáp: "Bởi vì nếu không bỏ công chăm sóc, mấy thứ yếu ớt sẽ chết."

Nữ nhân vật chính nhất thời ảo tưởng mình được thủ trưởng quan tâm, nay thiếu nữ ôm ấp xuân tình bị hung hăng đả kích, nhịn không được lảo đảo lui về sau một bước, sắc mặt tái nhợt: "Ngài…"

Đoàn Hàn Chi hô lên: "–Cắt!"

Vai nữ nhân vật chính do Hứa Nhạn, diễn viên đã có thâm niên trong nghề đảm nhiệm. Hứa Nhạn trang điểm vừa ôn nhu vừa xinh đẹp động lòng người. Nàng ra nghề bảy, tám năm, diễn xuất thật sự có tiến bộ, thế nhưng xì

-căng

-đan so ra còn nhiều hơn.

Mới khởi nghiệp đã nghe đồn nàng được giám đốc công ty giải trí bao dưỡng, kế đó lại bị bắt gặp cùng nam diễn viên nổi tiếng thuê phòng khách sạn, tin xấu không ngừng xuất hiện liên tục trên truyền hình, mỗi lần đều khiến tên tuổi của nàng tăng vọt mấy lần, chưa từng gián đoạn hay mệt mỏi, không khỏi khiến người ta cảm thấy y như kỳ tích.

Gần đây nhất là tin đồn nàng đã lên giường với Đoàn Hàn Chi, cho nên mới nắm được cơ hội ngàn năm có một, trở thành nữ diễn viên chính. Đoàn Hàn Chi chọn nam diễn viên chính là người mới, nữ diễn viên chính là người nổi tiếng khá lâu, tin tức lan xa khắp chốn.

Tuy Hứa Nhạn tên tuổi không tồi, nhưng so với tiêu chuẩn cao cấp của Đoàn Hàn Chi vẫn còn kém xa, cho nên tin đồn này vừa thật vừa giả, không đáng tin lắm.

"Đại khái như vậy được rồi, chuyển sang cảnh kế tiếp đi. Tôi nghĩ quay phim cũng không có biện pháp nào tìm ra góc độ che giấu nổi vẻ mặt cứng ngắc của mấy người đâu."

Đoàn Hàn Chi bình phẩm một câu cay nghiệt, phất phất tay ra lệnh cho trợ lý: "Chuẩn bị cảnh tiếp theo, nam nhân vật chính xông vào hoa viên."

Trợ lý khóe miệng run rẩy: "Nhưng mà… nam nhân vật chính đâu?"

Đoàn Hàn Chi nhếch mi, nhìn về phía cổng lớn biệt thự: "Con cún đang nằm chết dí kia kìa."

Vệ Hồng quỳ rạp trên mặt đất thở dốc một hồi, vừa ngước mắt lên đã thấy Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn xuống, chân mày khẽ nhếch: "Chạy bộ tới?"

"Vâng." Vệ Hồng giống như con cún bự bị bỏ rơi, nức nở một tiếng, gật gật đầu.

"Hai mươi km?"

"Vâng."

"Mệt chết được?"

"Ô ô…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!