Chương 29: Trung khuyển hoang mang

Lúc này chính là thời điểm bệnh viện vắng vẻ nhất, người tan ca đều đã tan ca, người trực đêm còn chưa thu xếp xong.

Đoàn Hàn Chi khi được đưa vào bệnh viện, khắp mặt và cổ đều là máu, may mắn không tổn hại gì đến một nửa gương mặt còn lại, làn da vẫn trắng nõn trong suốt, tựa như con quỷ hút máu khôi ngô vừa mới hút máu xong, chưa kịp chùi miệng.

Tài sản của Quan Tĩnh Trác đã ở vào trạng thái điên cuồng, cùng với danh tiếng lẫy lừng của Đoàn Hàn Chi có tác dụng hơn hẳn người thường — cho dù chỉ là ở trong một bệnh viện nhỏ.

Bác sĩ giống như mới đua xe tốc độ trên đường cao tốc, nhanh như chớp "Két

"một tiếng thắng lại, từng ngụm từng ngụm thở dốc đứng trước mặt Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn trấn an hắn:"Không sao cả, vết thương nhỏ thôi, không chạm đến xương cốt, đừng lo lắng."

Bác sĩ lắp ba lắp bắp: "Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng mà…" Ngay sau đó, hắn quay đầu, thét chói tai với nữ y tá: "Mau đi lấy băng gạc khử trùng đến đây! Mau lên!"

Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn trấn an hắn:"

Không có việc gì, tiểu thương, không bính xương cốt, đừng ngạc nhiên !

"Nữ y tá còn chưa kịp chỉnh trang chiếc mũ trắng trên đầu, đế hài đã xoẹt một phát trên mặt đất lướt đi. Quan Tĩnh Trác túm lấy bác sĩ, không ngừng hỏi:"Có để lại sẹo không? Có thể không cần để lại sẹo không? Đừng dùng kim may!

Các người có khoa chỉnh hình chứ?"

Đoàn Hàn Chi lạnh như băng nói: "Anh ra ngoài ngồi đi."

Y một bên ngước mặt lên để bác sĩ kiểm tra miệng vết thương, một bên dùng khóe mắt liếc nhìn màn hình điện thoại Vertu, ấn xuống bàn phím màu xám một tin nhắn.

Động tác của y mười phần có trật tự, tư duy rõ ràng, nhanh nhẹn dứt khoát, giống như vết thương dài đến hai ba tấc trên mặt không gây ra cho y chút cảm giác đau đớn lẫn ảnh hưởng thị giác nào.

Đoàn Hàn Chi nhắn tin cho Vệ Hồng.

Cho dù ở vào thời điểm mọi người bên cạnh sắp phát điên, y vẫn duy trì tác phong bình tĩnh chu đáo. Bởi vì lo lắng Vệ Hồng trên đường đi nóng ruột sẽ gặp chuyện không may, y không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhắn: "Bệnh viện xx, lầu hai khoa cấp cứu.

"Nhưng dù là vậy, Vệ Hồng vừa nhận được tin nhắn liền nổ ầm một tiếng trong đầu, lập tức gọi điện cho y. Đoàn Hàn Chi do dự một chút, bác sĩ đang dùng bông gòn cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên mặt y, làm y không cách nào nghe điện thoại. Đại khái qua hơn mười phút, ngoài hành lang truyền đến tiếng người té nhào, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra. Vệ Hồng bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi, thở dốc xuất hiện trước cửa:"Hàn… Hàn Chi!"

Đối với cách xưng hô này, Đoàn Hàn Chi từng tỏ vẻ bất mãn vô cùng, bởi vì trước đây Vệ Hồng luôn luôn vừa cẩn trọng vừa hết mực mong chờ gọi y là "đạo diễn Đoàn

", nhưng sau khi lén lút gọi tên Đoàn Hàn Chi trong phòng ngủ, hắn cứ giống như vừa đạt được nhận thức mới mẻ nào đó, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, gọi thẳng tên Đoàn Hàn Chi. Sau khi thấy Đoàn Hàn Chi bất mãn, Vệ Hồng liền dùng ủy khuất vô hạn mà giành được thỏa thuận: Chỉ những lúc không có ai bên cạnh mới được phép gọi"Hàn Chi

", còn bình thường trước mặt mọi người vẫn phải mười hai vạn phần cung kính mười hai vạn phần thận trọng gọi đạo diễn Đoàn. Mi mắt Đoàn Hàn Chi khẽ chớp, mặt không đổi sắc"Hừ~

"một tiếng Vị bác sĩ rõ ràng đã từng xem"Tử đấu

", ngay khi nhận ra Vệ Hồng thì khó lòng kiềm chế tâm trạng lâng lâng của mình, thiếu chút nữa đã đem băng gạc dán lên mắt Đoàn Hàn Chi. Vệ Hồng bước đến gần, cẩn thận quan sát gương mặt Đoàn Hàn Chi. Còn chưa kịp nói gì, hốc mắt hắn đã đỏ lên, sau đó vội vàng quay đầu, muốn đi tìm Quan Tĩnh Trác tính sổ. Đoàn Hàn Chi cũng không thèm ngước mắt lên, hỏi:"Tôi làm cậu chướng mắt?"

Vệ Hồng lập tức đứng nghiêm: "Không có!"

"Vậy tại sao vừa đến đã muốn chạy đi?"

"Tôi… Tôi…

"Vệ Hồng siết chặt nắm tay rồi lại buông ra. Dù sao đi nữa, hắn vẫn không thể ở trước mặt Đoàn Hàn Chi nói hắn chuẩn bị ra ngoài đập Quan Tĩnh Trác. Đoàn Hàn Chi ngồi trên ghế khám, động tác vừa nhanh nhẹn vừa tao nhã nắm lấy cổ áo Vệ Hồng, bắt buộc con gấu khổng lồ cao gần mét chín phải thống khổ cúi người, hai đôi mắt đối diện nhau,"Nghe đây, không cho phép dùng ánh mắt "Anh bị phá tướng

"nhìn tôi, cũng không cho phép nói những lời không nên nói. Nếu không, tôi sẽ dùng cây nhíp nhỏ mà bác sĩ vừa dùng để gắp bông gòn khi nãy đâm thẳng vào tim cậu."

Vệ Hồng hiển nhiên bị dọa sợ, lập tức ngậm miệng, ánh mắt ướt sũng liều mạng chớp chớp.

"Đứng yên!

"Đoàn Hàn Chi vênh mặt hất hàm ra lệnh. Vệ Hồng lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đoàn Hàn Chi, còn tiện tay nhanh mắt đưa kéo cho bác sĩ. Đoàn Hàn Chi hài lòng"hừ!" một tiếng, khóe môi xinh đẹp nhếch lên đường cong khủng bố, khiến người ta nhịn không được muốn đem thuốc sát trùng tạt vô mặt y.

Miệng vết thương chỉ có thể xử lý sơ bộ ở bệnh viện nhỏ, nhưng cả Đoàn Hàn Chi lẫn Vệ Hồng đều không đồng ý dùng kim may vết thương, bởi vì nếu may sẽ làm vết sẹo rộng thêm, cho nên bọn họ đành liên hệ một bệnh viện ngoại khoa chuyên về chỉnh hình, dự định đêm nay sẽ đến đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!