Từng có lời bình rằng, trong giới giải trí có hai người nổi tiếng đối xử tệ bạc với phóng viên, thứ nhất là Đoàn Hàn Chi, thứ nhì là Quan Phong.
Đoàn Hàn Chi có thể dùng thứ tiếng Anh giọng Mỹ chính gốc, lưu loát nhất duyên dáng nhất, mắng ra những từ ngữ hạ lưu dơ bẩn cực đỉnh, thậm chí thời điểm bị chọc giận, y còn có thể xăn tay áo lên, ném ly rượu thủy tinh vào mặt phóng viên. –Lúc tham dự lễ đưa tang một bậc tiền bối thì bị phóng viên bao vây, y xác thực đã làm như vậy.
Còn Quan Phong, người này trời sinh chỉ thiếu dây thần kinh mặt, chưa từng có phóng viên nào bắt gặp biểu tình trên gương mặt hắn thay đổi. Hắn luôn dùng những câu trả lời vừa ngắn gọn vừa cay nghiệt đáp trả câu hỏi của phóng viên.
Ví dụ phóng viên hỏi: "Quan tổng, có thể chụp chung một tấm ảnh với nghệ sĩ trong công ty không?" Quan Phong nói: "Không thể." "Tại sao không thể?" "Tôi không muốn." "Có thể xin anh hợp tác một chút không?" "Cậu không đủ tư cách."
"Anh nói như vậy là hơi quá đáng! Chúng tôi là phóng viên thời báo xx!" "Đúng vậy, cậu chỉ là phóng viên thời báo xx mà thôi."
Trợ lý của Quan Phong từng cảm khái về phương diện này: "Nếu có thể chụp được khoảnh khắc Quan tổng vừa mở mắt lúc sáng sớm, ngươi có thể trực tiếp đem nó đi làm ảnh bìa quảng cáo cho sản phẩm dưỡng da cao cấp nhất, không cần hóa trang hay chỉnh sửa gì cả, tất cả mọi người nhất định sẽ nghĩ hắn đang trầm tư.
"Ngay trước thời điểm hiện tại, chưa có bất cứ phóng viên nào chụp được cảnh tượng Quan Phong chạm mặt Đoàn Hàn Chi, cũng không dám tưởng tượng qua. Bởi vì, không ai dám nghĩ đến một khi bom nguyên tử cùng bom hạt nhân va chạm sẽ tạo nên sức công phá ra sao. Quan Tĩnh Trác quay đầu lại, có điểm kinh ngạc:"Anh hai? Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Quan Phong bình thản liếc mắt nhìn Quan Tĩnh Trác, hỏi ngược: "Tại sao anh không thể xuất hiện ở đây?"
"Quan tổng là khách mời hàng đầu trong danh sách của ban tổ chức, cũng là một thành viên trong ban giám khảo ngầm, hai tiếng trước vừa mới đáp phi cơ đến đây…" Nữ trợ lý đứng phía sau Quan Phong nhỏ giọng giải thích cùng Quan Duệ, sau đó gần như thì thầm bổ sung thêm một câu: "Ngài ấy đã đọc báo rồi.
"Gương mặt xinh đẹp của Quan Duệ hơi biến sắc. Quan Phong trước tiên là bắt tay với Đoàn Hàn Chi, hai người đều mặt không đổi sắc:"Đã lâu không gặp." "Đúng vậy." "Mười phút nữa có rảnh cùng nhau uống một chén không?" "Được a."
Vì thế, trợ lý theo sau Quan Phong lập tức mở máy tính ra, đem cuộc gặp gỡ được nhắc đến trong cuộc trò chuyện ghi vào lịch trình của hắn.
Lần đầu xuất hiện, vạn người chú ý, nhiệt liệt long trọng – cuộc gặp gỡ giữa hai vị giáo chủ giáo phái độc miệng nháy mắt đã đi đến thanh âm cuối cùng. Trợ lý nhìn đồng hồ tính giờ trên máy tính, lần này hai người từ lúc bắt tay cho đến khi kết thúc, tổng cộng đúng năm giây.
Quan Phong chuyển hướng sang Vệ Hồng, bất ngờ vươn tay ra: "Rất vui được gặp cậu."
"Tôi cũng vậy." Vệ Hồng lúng túng bắt tay với Quan Phong.
"Đúng rồi." Cho dù là lúc nói những lời này, trên mặt Quan Phong vẫn không hề gợn sóng: "Lát nữa mời cậu ký tên rồi giao cho trợ lý của tôi, bên trên viết "Tình yêu thiên sứ, Bạch Nhất Phàm" bảy chữ."
Biểu tình mọi người đều giống như mới nuốt trọng một quả trứng gà. Mặt Vệ Hồng cứng ngắc: "…Tại sao?"
Quan Phong thản nhiên nói: "Tôi thích.
"Buông tay ra, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, bước thẳng về phía hội trường. Trợ lý của Quan Phong vội vàng lấy một cuốn sổ tay mạ vàng cùng một cây bút vàng từ trong túi ra, hai tay dâng đến trước mặt Vệ Hồng:"Vệ tiên sinh, mời."
"Tôi có thể hỏi một chút không, như vậy là sao?
"Hiện trường một mảnh tĩnh lặng, không ai lên tiếng. Sau một lúc lâu, Đoàn Hàn Chi khe khẽ thở dài, chậm rãi nói:"Thói quen thích xem phim thần tượng của Quan đại thiếu gia vẫn không thay đổi a."
Dưới bầu không khí gần như đóng băng, Đoàn Hàn Chi nhún vai, sau đó cũng thong thả đi vào hội trường.
……
Sự thật chứng minh, các ngôi sao trong giới điện ảnh khi bước chân lên thảm đỏ không hề thua kém Liên hoan phim Cannes. Lúc cửa lớn ầm ầm mở ra, Quan Phong cùng Quan Duệ sóng vai bước vào, ánh đèn chớp lóe lên điên cuồng xung quanh gần như có thể khiến đương sự bị mù đột ngột.
Bất quá, có tư cách ngẩng đầu ưỡn ngược bước đi trên thảm đỏ, bọn họ đều được huấn luyện trở thành siêu nhân hết, ánh mắt dĩ nhiên vượt lên trên sự tồn tại của quang học.
Quan Duệ ưu nhã mỉm cười, vẫy tay chào phóng viên, bộ váy dạ hội lệch vai màu đen bay phấp phới trong không trung như mặt hồ gợn sóng, khiến những nữ diễn viên xung quanh nàng đều ảm đạm thất sắc; Mà Quan Phong thì vẫn bình thản chăm chú nhìn về phía trước, đôi môi mỏng nhếch cao, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, giống như thiếu máu lâu năm.
Nhất là hắn lại mặc âu phục cùng áo khoác bên ngoài màu đen, thắt lưng đen, thoạt nhìn như gã quý tộc hút máu ngẫu nhiên xông vào thế giới loài người.
Đám phóng viên chen lấn như cá mòi, có mấy kẻ nhào hẳn vô khu vực thảm đỏ. Quan Phong dừng bước, Quan Duệ thoáng che trước người hắn một chút.
Ngay sau đó, mấy vệ sĩ của Quan Phong lễ độ mà mạnh mẽ chen vào, gạt đám phóng viên qua hai bên, cương quyết tạo một khoảng không rộng rãi cho con đường dọc theo thảm đỏ.
"Quan tiên sinh, ngài đối với việc lần này tuyên bố trở thành khách quý có ý kiến gì không? Cao hứng? Hay không cảm thấy xúc động?
"Một phóng viên trẻ tuổi vừa nhìn đã biết chẳng có bao nhiêu thành tựu, giữa đám đông nhoi nhoi lên tiếng. Quan Phong vẫn không dừng bước, trả lời:"Rất phiền chán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!