Đoàn Hàn Chi mơ mơ màng màng , bởi vì thành phần kích dục trong điếu thuốc khiến cơ thể y nóng rực miệng khô lưỡi khô. Tiếng thở dốc của y phi thường trầm thấp, âm sắc mang theo nét hoa lệ đặc trưng, khó nhịn khát cầu lại uyển chuyển nhu mị.
Chỉ như vậy thôi, đã khiến Quan Tĩnh Trác không thể kiềm chế, một dòng khí nóng truyền thẳng xuống hạ thân.
Tài xế cúi đầu mở cửa xe, Quan Tĩnh Trác ném Đoàn Hàn Chi vào ghế sau, kế tiếp lập tức đè lên người y.
Thời điểm nhìn thấy Đoàn Hàn Chi và nữ nhân kia dây dưa không rõ, Quan Tĩnh Trác quả thật muốn nổ tung. Tuy anh biết mấy năm nay Đoàn Hàn Chi không thiếu tình nhân, bộ dáng y xinh đẹp, lại có tiền có thế, xem như y không hứng thú, những người kia vẫn tự động tìm tới câu dẫn y.
Lúc ở Mỹ anh thậm chí còn nghe nói về danh tiếng của Đoàn Hàn Chi trên phương diện này. Có một nhà sản xuất kia đã cảm thán đầy vẻ say mê với anh: "Nếu đời này có thể hợp tác với Đoàn Hàn Chi trong một bộ phim, dù không được lên giường, nhưng chỉ cần ăn chung một bữa cơm thôi, lão tử cũng cảm thấy mãn nguyện…"
Khi đó, Quan Tĩnh Trác thiếu chút nữa không thể khống chế bản thân, ngay tại chỗ phẩy tay áo bỏ đi.
Hiện tại ai cũng không biết.
Ai cũng không biết, năm đó bọn họ từng hạnh phúc biết bao, tay nắm chặt tay, yêu đương say đắm.
Ai cũng không biết, Đoàn Hàn Chi từng là của anh, của duy nhất một mình anh.
Ai cũng không biết, bọn họ hẳn là nên ở cùng nhau, giữa bọn họ rõ ràng không nên có bất cứ kẻ nào xen vào.
Quan Tĩnh Trác thừa nhận, trong con người anh có một mặt xấu xa u ám. Anh phát điên vì ghen tỵ, hận không thể giết người, hận không thể ôm theo bọn chúng cùng nhau xuống địa ngục.
Vực sâu thống khổ ấy ngày qua ngày tra tấn anh, hàng vạn lần khiến anh sụp đổ, nhưng cũng từng ấy lần anh dùng đau đớn nhắc nhở bản thân, giúp anh duy trì tỉnh táo, duy trì nhẫn nại.
Cảm giác này chưa từng có một ngày rời khỏi anh, chưa từng có một ngày buông tha anh.
Mười năm như một ngày.
Đoàn Hàn Chi bị quăng rất mạnh, tuy băng ghế sau tương đối êm, nhưng lực va đập vẫn khiến y choáng váng một trận, miễn cưỡng khôi phục chút thanh tỉnh.
Quan Tĩnh Trác đóng cửa xe, một bên đầu gối hung hăng chống lên ghế sau, một tay đè cổ tay Đoàn Hàn Chi lại, cứ như thế như lang như hổ hôn xuống.
Đoàn Hàn Chi cắn chặt hàm răng, nhưng Quan Tĩnh Trác đã dùng bàn tay còn lại mạnh mẽ mở khớp hàm y ra, thậm chí dùng sức đến mức để lại dấu tay nơi hàm dưới, sau đó đầu lưỡi điên cuồng đưa vào khoang miệng.
Nụ hôn vừa thô lỗ vừa sặc mùi bạo lực khiến Đoàn Hàn Chi không thể hô hấp. Y hung hăng cắn mạnh, trong miệng nhất thời tràn ngập hương vị máu tươi.
Quan Tĩnh Trác không những không lùi bước, ngược lại còn giống như dã thú bị chọc giận, một tay dùng sức mở rộng miệng Đoàn Hàn Chi, tay kia cởi dây thắt lưng xuống, hai ba vòng trói chặt cổ tay y.
Mấy động tác này quá mức kịch liệt, khiến y thanh tỉnh hơn nhiều, tuy rằng tay chân mềm nhũn nhưng vẫn giãy dụa quyết liệt: "Thả ra… Buông… xxx!"
Quan Tĩnh Trác làm như không nghe, trực tiếp nắm cổ áo sơmi của y kéo thẳng xuống. "Bựt, bựt!" mấy tiếng, toàn bộ nút áo đồng loạt rơi trên mặt đất, ***g ngực tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến y giật nảy mình, sau đó triệt để tỉnh táo.
"Con mẹ nó, anh xéo ngay! Buông ra, cút đi!"
"Câm miệng."
"Con mẹ nó, tôi báo cảnh sát bây giờ!"
"Báo đi! Tôi cưỡng gian, cậu hút ma túy, cùng đến cục cảnh sát nào."
"Quan Tĩnh Trác, anh là thứ xxx đẻ! Mẹ anh ngủ với xxx nên mới sinh ra anh! Con mẹ nó, đến loài chó còn cao quý hơn anh nhiều! Anh xxx không kiếm được người có thể ra ngoài tìm xxx…" Đoàn Hàn Chi chửi ầm lên, ngôn ngữ vừa ác độc vừa thô bỉ hạ lưu, chỉ có thể dùng "không tưởng tượng nổi
"mà hình dung. Y mắng rất lớn, thậm chí có chút khàn cả giọng, mấy tiếng cuối cùng trở nên sắc bén, trực tiếp mang theo âm điệu tàn độc. Quan Tĩnh Trác bị mắng xối xả, nhất thời ngừng lại động tác trong tay, ngây ngốc nhìn y."Biến!" Đoàn Hàn Chi một cước đá Quan Tĩnh Trác sang bên cạnh, "Đừng chạm vào lão tử, thật khiến lão tử mắc ói!"
Quan Tĩnh Trác nhìn y chăm chú, chậm rãi hỏi gằn từng chữ một: "Tại sao những người đó có thể, còn tôi thì không?"
"Tất cả mọi người đều có thể!"
Đoàn Hàn Chi rít gào: "Chỉ có anh là không được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!