Chương 9: Bát Quái

"Có chuyện thế sao? Trước nghe nói tiểu đồ đệ của Chưởng giáo thường bị đệ tử Ngũ Phong và Trưởng lão đường ức h**p, ta còn không tin. Dám ức h**p đệ tử của Chưởng giáo sao? Hóa ra là không được sư tôn coi trọng, bảo sao!"

Ngồi nghiêng ở mép bàn là một tên gầy gò, giọng the thé, nghe chói tai: "Ta thấy ta cược cho đại tiểu thư Vũ Văn Vấn Tuyết của Bách Luyện Các, nàng ta lợi hại cực đấy! Nghe đâu mười bốn tuổi đã kết đan, còn có tám căn linh cốt, năm nay mười bảy tuổi, tuổi tác vừa đẹp. Nhìn khắp đám con cháu thế gia tham gia đại khảo, chẳng ai đánh lại nàng ta đâu, ta dám cá, nàng ấy chắc chắn giành ngôi đầu! Các ngươi có dám cược không?

Cược lớn đi!"

Nói xong, cặp mắt dài híp lại, đảo qua từng người.

"Ta nói này Lão Lục, ngươi nghe ở đâu ra tám căn linh cốt? Dám chắc thật không? Nếu dám chắc, ta cược theo ngươi nàng ấy thắng. Chứ ta định cược cho Tức Mặc Ảnh đấy, dù sao người ta kết đan còn sớm hơn tiểu thư kia nữa mà."

Tên được gọi là Lão Lục thong thả xắn tay áo, một tay nhặt lạc rang trên đĩa bỏ vào miệng nhai rôm rốp, nhàn nhã nói: "Muốn cược thì cược, đừng lôi lão tử ra đỡ đạn, thua lại bảo ta hại ngươi! Cha nàng ta có tám căn linh cốt, nàng ta có tám căn thì sao? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra là biết đào hang! Vũ Văn Liên Hổ gần bốn mươi tuổi mới có được đứa con gái này, ngươi nói xem, nếu là ngươi, chẳng lẽ không thương đến tận trời?

Dù không có, cũng sẽ tìm cách để có thôi!"

Điểm này cũng khá tinh tế. Bách Luyện Các và Cô Tuyết Sơn phái vốn đều là trụ cột của giới tu chân, nếu sau khi kết đan mà Vũ Văn Vấn Tuyết – người thừa kế của các chủ – thật sự không đạt tới mức có thể kế thừa Linh Cốt của Bách Luyện Các, vậy thì lão các chủ Vũ Văn Liên Hổ sẽ xử trí ra sao? Sẽ vì nàng mà tìm một viên Hoán Vận Đan? Hay là…

Cướp đoạt Linh Cốt của kẻ khác?

Cướp của người khác – biện pháp ấy xác suất thành công cực kỳ thấp. Bởi vì Linh Cốt từ chiếc thứ nhất đến chiếc thứ tám, năng lực tích tụ linh lực tăng theo cấp số nhân. Nếu một người vốn có năm chiếc Linh Cốt mà lại đi cướp của kẻ chỉ có bốn chiếc, thì dù phần lớn có thể cướp được, Linh Cốt tốt nhất của đối phương cũng chỉ đến mức bốn, vốn không sánh được với thiên phú năm chiếc Linh Cốt ban đầu của kẻ cướp.

Mà sau khi cướp được cũng phải sắp xếp Linh Cốt theo thứ tự sinh trưởng – Linh Cốt bị cướp sẽ phải đặt vào vị trí chiếc thứ sáu.

Đến khi kẻ đoạt Linh Cốt chịu đựng thống khổ bị xé rách để dung hợp xong xuôi, chiếc Linh Cốt thứ sáu ấy chỉ có năng lực của Linh Cốt bậc bốn, hiệu quả đối với bản thân lại cực kỳ mỏng manh. Vị trí Linh Cốt thứ sáu lại bị chiếm mất vĩnh viễn, thật sự là lỗ nhiều hơn lời. Thế nên rất ít người làm vậy.

Không thể cướp kẻ yếu, chỉ còn cách nhắm đến kẻ mạnh hơn. Nhưng sự chênh lệch trời sinh về Linh Cốt – chỉ cần một chiếc – đã là vực sâu khó vượt, dù cố gắng đến mấy cũng khó bù đắp, lại còn có nguy cơ bị phản sát.

Rất khó, nhưng không phải là không thể.

Việc một cá nhân không thể làm được, nếu dốc toàn lực của một đại phái vào, có lẽ kết quả sẽ khác.

Thế nhưng để giữ gìn ổn định và trật tự, cướp đoạt Linh Cốt là điều cấm kỵ được liệt minh trong giới tu chân của các môn phái chính đạo. Là người đứng đầu một phái, Vũ Văn Liên Hổ tuyệt đối không thể không biết.

Quả nhiên, đám người nhàn rỗi ấy đã nổi lên tâm địa bát quái. Gã thanh niên áo xanh vừa rồi hạ thấp giọng nói: "Ý ngươi là… Linh Cốt của vị tiểu thư ấy, có thể không phải bẩm sinh?"

"Ê ê, ta đâu có nói vậy nha! Ngươi đừng ăn nói bậy bạ!" Lão Lục nhà họ La lập tức phủi sạch: "Chỉ là lời đồn ngoài chợ, ta nghe nói thế thôi!" Sau đó hắn lại nói: "Nhưng mà, Bách Luyện Các giàu có bậc nào, thiên tài địa bảo nhiều như cát trong sa mạc, dù vị tiểu thư ấy có thiên phú hay không, chỉ cần nhà giàu, cha cưng, điều kiện tu luyện lại tốt như vậy, tu vi chắc chắn không thể kém!

So với cái gã Tức Mặc Ảnh của Cô Tuyết Sơn phái, tuy danh là đệ tử thân truyền của Chưởng giáo, nhưng xét đãi ngộ thì làm sao bằng được? Nói chung, đánh cược không?"

Nghe đến đây, Thẩm Mặc Ly càng thấy lời của La Lục chói tai. Nguyên chủ là người thanh cao đạo mạo, phong thái như tiên, được vô số người tán tụng, lẽ nào thực sự như hắn nói – đối xử với đứa bé tự tay cứu về mà tệ bạc đến vậy? Nếu đúng là như thế, Thẩm Mặc Ly đối với Tức Mặc Ảnh, đừng nói là tốt, đến chữ "tận trách nhiệm" cũng không xứng.

Trong lòng y cảm thấy hơi nghẹn lại, nhớ đến những ngày qua sống chung, tiểu đồ nhi luôn cung kính và quan tâm với y, thật sự không giống đang giả vờ…

Thẩm Mặc Ly đang suy ngẫm, thì bị đám người kia lần nữa kéo về thực tại.

"Cùng là nữ tu, đệ tử thân truyền của Cô Tuyết Sơn phái mà đem so với Vũ Văn Vấn Tuyết, đúng là kém quá xa. Mười tám tuổi mới kết đan, ngày kết đan trên núi chẳng có chút động tĩnh nào, tám phần là… có danh nhưng chưa thành Linh giả đâu nhỉ?"

"Không thể nào đâu, tương lai của tu sĩ đều đặt cả vào Linh Cốt, bảy chiếc Linh Cốt là ranh giới sinh tử rồi. Không có thiên phú tu luyện thì cố gắng đến mấy cũng vô duyên với tiên lộ, không thể phi thăng đâu…"

"Không chỉ là không thể phi thăng, ở những đại phái như Cô Tuyết Sơn, không phải Linh giả thì đến tư cách vào tông làm trưởng lão cũng không đủ!"

La Lục chen vào tiếp lời: "Tài năng có hay không thì đã sao, nàng ta là đệ tử thân truyền của Chưởng giáo kia mà! Dù thiên phú có hơi kém, người muốn cưới nàng cũng nhiều không đếm xuể. Mai này gả vào một đại môn đại phái, chẳng phải vẫn phong quang như thường sao?"

Tim Thẩm Mặc Ly khẽ đập mạnh một cái — chẳng phải đây chính là cái kế ngu ngốc mà y vừa bịa cho con chim sẻ kia sao? Giờ nghe người khác nói ra, chính y cũng thấy nó chẳng ra sao. Ai dám đảm bảo người sẽ sống cùng nàng cả đời, sẽ mãi mãi không thay lòng?

"Không đúng, La Lục! Sao đến lượt Vũ Văn Vấn Tuyết thì có thể nghĩ cách bù đắp thiên phú, đến đệ tử thân truyền của Chưởng giáo ta thì chỉ còn cách đi lấy chồng hả?"

"Ta nói này, đầu óc ngươi hẳn là có vấn đề! Chưởng giáo của Cô Tuyết Sơn ta là nhân vật như tiên giáng trần, sao lại để tâm mấy chuyện trần tục tầm thường này chứ?"

Thẩm Mặc Ly cảm thấy kinh ngạc — tên La Lục này nói chuyện như thể hắn rất hiểu rõ y, hiểu rất rõ cả môn phái của y. Nếu không phải chính mình đang ngồi đây, y thật sự suýt tin hắn nói thật. Tiên giáng trần ư? Hừ, giờ thì không còn là thế nữa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!