"Bệ hạ gọi thần có chuyện gì ạ?"
Trong chính điện trang nghiêm của Lưỡng Nghi Điện, quần thần vừa mới lui xuống, chỉ còn quốc quân Đại Ninh đứng dậy, bước chậm đến bên vị đô úy đang quỳ phía dưới điện: "Tiểu Quân, hiện trong điện chỉ còn hai ta, không cần đa lễ."
"Vâng." Đô úy Trịnh chầm chậm đứng lên, quốc quân đã bước tới trước mặt, gương mặt vốn nghiêm nghị lúc này lộ ra nét cười nhàn nhạt, nhìn hắn nói: "Trẫm gọi ngươi đến, là muốn lấy thân phận nghĩa huynh mà chúc mừng ngươi — cuối cùng cũng tìm được huynh trưởng thất lạc bấy lâu."
Đô úy Trịnh khẽ ngẩn người: "Bệ hạ biết cả rồi ạ?"
Rồi lại nghĩ, mấy hôm nay phủ đô úy rộn ràng tiệc mừng ba ngày ba đêm, ngay cả dân đi đường cũng biết hắn đoàn tụ với huynh trưởng, bệ hạ muốn biết cũng chẳng khó.
"Ngươi đúng là vô tình, có huynh rồi là quên luôn nghĩa huynh sao?" Quốc quân đùa cợt hắn.
"Thần đệ nào dám! Chỉ vì mấy hôm nay quốc sự bận rộn quá, nên mới…" Đô úy Trịnh vội vàng giải thích.
"Thôi được rồi." Quốc quân khoát tay: "Huynh trưởng ngươi không chỉ là người nhà ngươi, mà cũng là quốc sư Đại Ninh ta. Dù công hay tư, trẫm đều nên có chút thành ý. Ngươi về nói với huynh ngươi, mồng ba tháng sau, trẫm sẽ mở yến ở hồ Ngọc Trạch trong cung, mừng hai huynh đệ các ngươi đoàn tụ. Bảo hắn mang theo ân sư cùng đến."
Sắc mặt Đô úy Trịnh khẽ biến, nhưng vẫn gật đầu nhận lệnh.
Quốc quân bảo hắn truyền lời là có lý do — dù Tức Mặc Ảnh giờ là quốc sư danh nghĩa của Đại Ninh, nhưng ngoại trừ Trịnh Quân có việc trực tiếp tìm đến, ngay cả quốc quân nếu muốn gặp cũng chưa chắc gặp được.
Còn việc mời "ân sư cùng đến"… Trịnh Quân chỉ có thể nghe tai này lọt qua tai kia. Huynh hắn coi trọng Thẩm tiên tôn tới mức ai cũng không xen vào được.
---
Mồng ba tháng sau thoắt đã tới, Tức Mặc Ảnh rất nể mặt mà đúng hẹn đến dự yến.
Quốc quân đặt tiệc tại tiền điện bên hồ Ngọc Trạch, lò đồng thú chạm vàng rực cháy hương trầm, khói thơm lượn lờ, khiến sương tuyết ngoài điện cũng ánh lên lấp lánh như châu ngọc vỡ vụn.
Khác hẳn vẻ đoan chính nghiêm khắc thường ngày, quốc quân Đại Ninh hôm nay thu lại khí thế đế vương, lười biếng tựa bên án ngọc xanh, tay nâng chén rượu ngọc trắng, ngón tay thong thả v**t v*, thần thái nhàn nhã hệt như một buổi tiệc gia đình giản đơn.
Thẩm Mặc Ly khoác trường bào gấm trắng, ngồi nghiêm chỉnh giữa tiệc, dáng vẻ đoan trang còn giống quốc sư hơn cả Tức Mặc Ảnh bên cạnh – người đang mặc áo đen, bên hông đeo ngọc cổ. Y nghiêng đầu nhìn chiếc bình sứ trắng tinh xảo trên bàn, cành mai bên trong mới chớm nở, còn vương chút tuyết lạnh, dưới ánh nến lung linh tựa như thủy tinh ngậm sương.
Nhìn là biết cành mai vừa được hái, sắp đặt rất có tâm.
Ai bày ra, không cần nói cũng rõ.
"Sư tôn thích hồng mai này sao?" Tức Mặc Ảnh nghiêng người, đẩy chén trà pha kỷ tử đến trước mặt Thẩm Mặc Ly, thuận tay chắn đi ánh nhìn lén lút của quốc quân Đại Ninh thỉnh thoảng lại lia về phía y: "Về rồi ta sẽ sai người trồng một vườn ở trước điện. Đến khi nở hoa, sắc đỏ lẫn trắng, chắc cũng đẹp."
Thẩm Mặc Ly hồi thần, cúi đầu nhìn một loạt món ăn Tức Mặc Ảnh đã gắp chất đầy trước mặt mình: đậu hổ phách hương mai, khoai sơn phủ đường, canh nhân sâm kỷ tử, tổ yến vân tơ… món nào cũng hoặc ngọt ngào hoặc thanh đạm, bất giác dở khóc dở cười: "Ta chỉ thấy hồng mai này tươi tắn, nên nhìn lâu mấy chút, sao lại bày cả đống đồ thế này, ta ăn sao nổi?"
Tức Mặc Ảnh dùng đũa bạc khẽ khuấy chén trà của Thẩm Mặc Ly, ánh nến lay động phản chiếu lên chân mày tuấn tú của hắn sắc đỏ ấm áp. Đã làm yêu tôn mấy năm, nay hắn tỏa ra phong vị thành thục của một nam nhân trưởng thành — trầm lặng, sâu sắc, khí thế uy nghi như rừng già vực sâu.
Vậy mà vị yêu vương hô mưa gọi gió ấy, giờ lại dùng giọng nói đầy ủy khuất, chẳng hợp chút nào với khí chất ngoài hình: "A Ly nhìn trắng mãi nên chán rồi, mới quay sang thích đỏ rực, chẳng trách bữa tiệc nhạt thế này cũng muốn tới."
Thẩm Mặc Ly: ???
Ta chỉ nhìn có hai mắt thôi mà thành thích rồi? Ta lúc nào nói chán bạch mai??
Không phải vì tiệc này là do vì ngươi nên ta mới chịu đến à??
Nhưng tiểu tổ tông nhà y đã quen lúc nào cũng giở trò làm nũng, Thẩm Mặc Ly đã quá quen, không vạch trần, chỉ bất đắc dĩ nói: "Ta vẫn thích bạch mai."
Ngừng một chút, lại bổ sung: "Chỉ thích bạch mai."
Tức Mặc Ảnh hài lòng rồi. Ngay giữa bao người trong điện – có quốc quân, có Trịnh Quân, có cả hàng loạt cung nhân – hết gắp canh nhân sâm đút cho Thẩm Mặc Ly, lại bóc tôm lột cua đút vào miệng y, ăn xong còn không quên đứng dậy lau khóe môi sạch sẽ cho sư tôn nhà mình.
Thẩm Mặc Ly mặt mỏng, tai đỏ bừng lên mà vẫn cố nhịn. Ngẫm thân phận hiện giờ của đệ tử – yêu giới chí tôn, còn là quốc sư Đại Ninh – y cũng chẳng tiện phát tác trước mặt người ngoài. Cuối cùng chỉ đành nhịn tiếp, đợi về rồi tính sổ sau.
Một bữa tiệc huynh đệ đoàn tụ, ăn xong người duy nhất hài lòng chỉ có Tức Mặc Ảnh. Trịnh Quân thì sớm đã ăn no ngán… cẩu lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!