"Khụ… khụ…" Hơi thở của Cửu U đã nhiều ra ít vào, dường như sắp không chống đỡ nổi nữa. Bất ngờ, nửa gương mặt từ lâu đã mù lòa của Thanh Yên đột ngột mở mắt, đôi đồng tử xám xịt trừng trừng, giơ tay vung lên, khôi lỗi Phong Huyền bị chém làm đôi bỗng chốc hợp lại như cũ, dẫn theo đám khôi lỗi khác lao về phía Tức Mặc Ảnh.
Khôi lỗi càng lúc càng nhiều, xác chết bò đầy khắp núi đồi, chính điện đã chẳng còn chỗ đặt chân, pháp trận vẫn không ngừng sinh ra thêm khôi lỗi. Dẫu thần thông quảng đại như Tức Mặc Ảnh cũng dần kiệt sức, thở hổn hển.
Hắn cúi mắt nhìn xuống, thấy Phù Chi giữa đám khôi lỗi đang múa song đao, Phong Huyền cầm trường tiên, chém ngã từng yêu binh một. Dù bị rìu bổ, dao chém cũng không biết đau, vẫn liều mạng xông lên, chiến lực kinh người.
"Tôn thượng! Không ổn rồi! Đám tà vật này chém mãi cũng không chết. Để thuộc hạ cầm chân chúng, ngài mau đưa Thẩm Tiên Tôn rời đi!" Lưu Thương đã cùng đám yêu lui về phía cây lớn, đứng trên tàng cây lớn tiếng hét lên.
Tức Mặc Ảnh quay đầu liếc nhìn, thấy yêu binh đã rất chật vật đối phó với khôi lỗi thường, giờ nếu còn phải ngăn chặn Phù Chi và Phong Huyền, chẳng khác nào chịu chết.
"Nực cười! Giờ mà bỏ rơi các ngươi, sau này ta còn mặt mũi nào gặp lại phụ tôn? Muốn chết thì chết cùng nhau, muốn chiến thì cùng chiến!" Tức Mặc Ảnh dừng giữa không trung, đứng trên Cô Long Ngâm, mắng lớn: "Tên ma đầu kia rảnh quá, ở Ma giới luyện bao nhiêu cái xác không biết!"
"Thả ta xuống." Thẩm Mặc Ly trong lòng Tức Mặc Ảnh tỉnh lại sau trận tấn công dữ dội, cúi đầu quan sát chiến cuộc, cau mày nuốt một viên Thanh Tâm đan không quá đắng, lạnh giọng nói.
Lúc này y hơi bực bội nhưng lại ngại phát tác. Y ghét nhất là uống thuốc, thế mà lại trúng độc, hơn nữa còn ở trước bao nhiêu người… Hồi tưởng chuyện vừa xảy ra, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
"A Ly, người tỉnh rồi?" Tức Mặc Ảnh thấy y mở mắt, liền hôn nhẹ lên trán y, đặt y xuống tàng cây lớn gần đó. Nhạy bén nhận ra sát khí nhẹ nhàng quanh người sư tôn, hắn lập tức tung ra câu thoại đã chuẩn bị sẵn từ lâu: "Vừa rồi ai cũng đang chiến đấu, không ai để ý đến chúng ta đâu."
"Thật sao?" Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Mặc Ly hơi dịu lại, vành tai vẫn đỏ bừng.
"Thiệt trăm phần trăm! Người thấy đỡ hơn chưa?" Tức Mặc Ảnh lập tức đổi đề tài.
"Ta đã uống đan dược của sư tỷ, cầm cự được lúc nào hay lúc ấy." Thẩm Mặc Ly lấy từ trong ngực ra lệnh bài thông tín, nói: "Ta gọi Vân Tước và người của các môn phái khác đến."
"Cẩn thận!" Tức Mặc Ảnh ôm lấy y lùi về sau, "vút" một tiếng, đại đao của Phù Chi bay tới, cắm thẳng vào thân cây, chuôi dao còn run lên bần bật. Phù Chi phía dưới bị thương, tay chân cứng đờ, không thể trèo lên, ánh mắt rỗng tuếch dán chặt vào Thẩm Mặc Ly, miệng phát ra âm thanh như "… chết…"
Thông lệnh bài trong tay Thẩm Mặc Ly phát ra linh quang, y liếc Phù Chi một cái, tạm thời không để tâm, liền triệu ra đằng Táp Tuyết để phi kiếm lên không, nâng tay cắn rách ngón tay, vẽ phù trong không trung, tạo nên một pháp trận truyền tống huyết sắc.
Pháp trận phát sáng chói mắt, lát sau một thanh trường kiếm mang theo áp lực khủng khiếp từ trong trận bay ra, đâm thẳng vào mi tâm Phù Chi.
"Phá!!!" Vân Tước trong bộ bạch bào chưởng giáo, xuất kiếm hiện thân giữa trời, Phù Chi trúng kiếm vào trán, không thể chống đỡ, thân thể vỡ tung thành từng mảnh.
"Sư huynh, bọn ta đến rồi!" Vân Tước vung kiếm không ngừng, dẫn đầu đệ tử phái Cô Tuyết Sơn xông vào quân đoàn khôi lỗi, khí thế bừng bừng. Huyền Thu Thủy cũng đã tới, đảo mắt tìm thấy Thẩm Mặc Ly, thấy sắc mặt y không tốt, liền vài bước nhảy đến bên cạnh, bắt mạch cho y.
Theo sau là các cao thủ từ các môn phái: Vũ Văn Liên Hổ và Vũ Văn Vấn Tuyết của Bách Luyện Các, Vân Nam Tiêu và Vân Kiếm Chi của phái Phương Chư, cùng hàng loạt đệ tử tinh anh.
Giới tu chân vừa đến tiếp viện, sĩ khí yêu tộc lập tức dâng cao.
Tức Mặc Ảnh thấy Thẩm Mặc Ly tiêu hao quá nhiều huyết khí và linh lực, sắc mặt tái nhợt, vội kéo Vũ Văn Vấn Tuyết hỏi: "Người của Chu Bội Môn đâu? Lúc ngươi tới có thấy không? Công Tôn Dương sao còn chưa tới?"
Vũ Văn Vấn Tuyết cau mày đáp: "Lâu ngày không gặp, vừa thấy mặt đã hỏi ngay tên lão bất tử đó? Xúi quẩy! Không thấy!" Sự ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Tức Mặc Ảnh chẳng giận, chỉ lướt đến cạnh Thẩm Mặc Ly: "A Ly, rút trận đi, người nên đến đã đến rồi, thiếu hắn một tên lão hồ ly cũng chẳng sao."
Thẩm Mặc Ly bị hắn chọc cười, thu hồi linh lực, pháp trận chậm rãi tan đi, nhưng đúng lúc đó, một bóng người từ trận tung ra, lăn lộn mấy vòng rồi phủi bụi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Ly: "Ta nhận được tín hiệu cầu cứu, đến giúp các ngươi."
"Ninh Tu?" Thẩm Mặc Ly nhìn thân ảnh gầy gò của hắn, thấy hắn hai đao mở rộng đánh vào đám khôi lỗi, tóc đen buộc cao, trường sam xanh trắng vẫn như cũ, chỉ có ánh mắt đã chẳng còn linh động như xưa.
"Hừ, chẳng phải bốn đại môn phái các ngươi đồng khí liên chi sao, sao Chu Bội Môn chỉ đến được một đệ tử?" Giọng u oán của Thanh Yên vang lên từ thân thể Cửu U, khiến người vừa đến đều kinh ngạc nhìn về phía nàng.
"Không rõ ả dùng cách gì, đã dung hợp vào thân thể của Cửu U rồi…" Thẩm Mặc Ly giải thích: "Ma Tôn bây giờ toàn thân đều có độc, mọi người hãy cẩn thận."
"Trúng độc cũng đừng sợ, ta có linh dược ngăn độc phát, cứ việc lấy mạng tên Ma Tôn kia! Cửu U mà chết, độc gì cũng dễ giải!" Huyền Thu Thủy là danh y trong giới tu chân, lời nói của nàng khiến ai nấy đều vững lòng hơn.
Vân Tước dõng dạc tuyên chiến: "Ma Tôn! Dù không có Chu Bội Môn, bọn ta vẫn đủ đối phó ngươi! Ngươi phản bội hiệp ước giữa Ma tộc và Nhân tộc, cấu kết cùng Phong Huyền, nhiều lần mưu hại người hiệp nghĩa trong giới tu chân, hôm nay chúng ta sẽ tính sổ rõ ràng!"
Vũ Văn Liên Hổ từ trước đến nay ít lời: "Đệ tử Bách Luyện Các, theo ta giết!"
Vân Nam Tiêu càng gọn gàng hơn, nhìn đồng môn phía sau rồi rút kiếm: "Xông lên!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!