"Vừa rồi ngoài điện, ngươi giao thủ với ai vậy?"
"Lũ tàn dư của Ma giới, chẳng đáng bận tâm." Tức Mặc Ảnh mỉm cười nhàn nhạt, chẳng lấy gì làm để ý.
Suốt dọc đường, Tức Mặc Ảnh thao thao bất tuyệt kể cho Thẩm Mặc Ly nghe mọi chuyện xảy ra từ sau khi hai người chia cách. Thẩm Mặc Ly cũng không cắt lời, chỉ dịu dàng nhìn hắn, cùng hắn thong thả bước về chính điện.
Tức Mặc Ảnh nhờ phụ thân là Ức Chiêu cứu giúp mà được giữ mạng, những việc sau đó hắn đều biết cả, chỉ là khi ấy vẫn chưa thể tỉnh lại. Mãi đến nửa tháng sau khi Thẩm Mặc Ly rời khỏi Cửu Tiêu bí cảnh, Ứng Long Thần Tôn liên tục tiêu hao linh lực để vận chuyển yêu đan cho hắn, thì Ma Tôn bất ngờ xông vào bí cảnh.
Từ lúc Phong Huyền bị Ma Tôn bắt giam, ép hỏi đủ đường, Cửu U mới lần ra được thân phận của Tức Mặc Ảnh. Ma Tôn vô cùng coi trọng việc này, đích thân đến trận nhãn dò xét. Không ngờ lại tình cờ gặp Mặc Đoàn – từ đó đoán ra Thẩm Mặc Ly chưa chết. Nếu bắt được y, thì con trai yêu tôn như Tức Mặc Ảnh cũng coi như nằm trọn trong tay hắn.
Nào ngờ lúc y xông vào bí cảnh, đúng lúc bắt gặp tàn niệm của Ứng Long đã gần cạn và yêu tôn chi tử còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc.
Ma Tôn mừng như bắt được vàng, lập tức ra tay muốn giết Tức Mặc Ảnh trừ hậu hoạn. Tàn niệm của Ứng Long Thần Tôn bị tiêu hao nặng nề, cuối cùng tan biến trong một đợt công kích của Cửu U, lại lần nữa rơi vào ngủ say. Tức Mặc Ảnh trúng một chưởng, vốn còn cần thêm thời gian mới phá kén mà ra, vậy mà dưới sự kí. ch thích mạnh mẽ này, yêu đan lại sớm bị giải phong.
Tức Mặc Ảnh đang kể đến đoạn này thì "hự" một tiếng, Thẩm Mặc Ly mới giật mình nhận ra nãy giờ mình chăm chú lắng nghe, bất tri bất giác lại dùng sức nhấn thuốc vào vết thương, khiến miệng vết vừa lành lại rướm máu tươi.
"Xin lỗi xin lỗi, A Ảnh, ta sơ ý quá…" Thẩm Mặc Ly vội vàng đứng dậy nhận lỗi: "Tay ta vụng, hay để bọn người ngoài kia…"
"–Sư tôn."
Tức Mặc Ảnh lập tức nắm lấy tay y, đôi mắt đen thẳm như hồ nước sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào y, giọng trầm thấp khẽ nài nỉ: "Đừng đi."
Chỉ một câu ấy thôi, Thẩm Mặc Ly đã đứng hình, không nhấc chân nổi. Y thầm rủa bản thân nhu nhược, lại đành bất lực quay lại: "Ta sợ làm đau ngươi."
"Không sao."
Tức Mặc Ảnh đứng dậy, tiến sát lại gần một bước, cúi đầu nhìn vành tai đang đỏ lựng của Thẩm Mặc Ly, ánh mắt có chút hoảng loạn mà đáng yêu. Trong lòng hắn như có ngàn con mèo cào loạn, xấu bụng nghĩ ra trò, liền ghé sát tai y, thầm thì: "Dù gì ta cũng rất lợi hại. Cửu U chẳng làm gì được ta, trái lại còn khiến ta mạnh hơn."
Hơi thở ấm áp phả lên tai, khiến Thẩm Mặc Ly lập tức nhớ đến hành cung Phù Chi khi xưa, cũng là dáng vẻ này của hắn. Lần này không chỉ tai đỏ mà mặt cũng bừng bừng. Trong đầu y chợt hiện lên đủ thứ mông lung, phải gắng sức mới đè nén được. Y lùi lại vài bước đến mép bàn, lắp bắp: "Ngươi… ngươi không sao là tốt rồi… nhưng sao phải đến gần như vậy mà nói?"
Trong mắt Tức Mặc Ảnh lấp lánh ý cười, giọng lại giả vờ tủi thân, bước tới một bước lại một bước:
"Sư tôn không thích ta lại gần sao? Là vì ta là Yêu tộc nên sư tôn chán ghét ta ư?"
"Ta không có! Không có mà!"
Tim Thẩm Mặc Ly đập thình thịch như trống trận, chẳng còn đầu óc mà nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần quá mức, sợ dây lý trí cuối cùng sẽ bị kéo căng đến đứt. Trong lòng rối loạn, lỡ miệng hỏi ra một điều vẫn canh cánh từ lâu: "Ngươi… tại sao lại mua một đôi tua kiếm, còn giữ lại một chiếc cho riêng mình?"
Tức Mặc Ảnh khựng lại, rồi bật cười, đôi mắt cười cong cong, giọng cười trầm thấp như thiêu đốt tim y. Thẩm Mặc Ly mất tự nhiên quay mặt, giả vờ giận: "Buồn cười lắm sao?"
"Xin lỗi sư tôn, chỉ là… người thật đáng yêu."
Đường đường là nam nhân, bị nói là "đáng yêu" chẳng phải lời dễ nghe gì. Nếu người khác dám nói thế với Thẩm Mặc Ly, e rằng giờ này đã có vài lỗ thủng trên người rồi. Nhưng người nói câu ấy lại là Tức Mặc Ảnh – người y để tâm nhất thế gian – y lại không thấy phản cảm chút nào.
Tức Mặc Ảnh thu ý cười, chăm chú nhìn vào mắt y:
"Ta tưởng người đã sớm hiểu được lòng ta rồi."
"Gì cơ?"
Tim Thẩm Mặc Ly như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Y ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cả hơi thở cũng nghẹn lại.
"Khi người bị dây năng lượng đâm trúng giữa trận pháp, sinh mệnh nguy kịch, ta đã nói... nếu chết cùng người cũng không sao. Ta nói thật lòng."
Tức Mặc Ảnh cười khổ, rồi tiếp lời: "Khi đó người hấp hối trong lòng ta, ta thật sự tưởng người không qua khỏi. Đầu óc rối loạn, chẳng nghĩ được gì, chỉ còn một ý niệm: Nếu người chết, ta cũng chẳng sống làm gì nữa, chết cùng người cũng được."
Tim Thẩm Mặc Ly nhói lên như bị dao cùn cứa vào: "A Ảnh…"
Tức Mặc Ảnh hồi tưởng lại vẫn thấy sợ hãi, nhíu mày nhăn trán. Thẩm Mặc Ly thấy thế, liền đưa tay xoa lên giữa chân mày hắn, liền nghe hắn thở nhẹ ra, khẽ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!