Chương 8: Trước ngày đại khảo

Dưới sự sắp xếp gấp rút của Vân Tước, ngày đại khảo tuyển chọn đệ tử cũng nhanh chóng cận kề.

Thẩm Mặc Ly từ sau chuyến lén lút đến Ô Y Quận, trở về đã liên tục dùng đan dược suốt bảy ngày, cảm thấy thân thể hồi phục không ít.

Huyền Thu Thủy không đến tìm hắn, chuyện thân phận bị bại lộ cũng không xảy ra.

Không có việc gì làm, hắn đâm ra rảnh rỗi, liền muốn đến nơi tổ chức đại khảo xem thử, hiểu thêm về nội tình bổn môn.

Trường khảo của Cô Tuyết Sơn phái được đặt bên bờ Ngọa Long Hồ theo lệ cũ. Nơi ấy địa thế bằng phẳng, tầm nhìn rộng rãi, nước hồ quanh năm lạnh giá, truyền rằng mấy trăm năm trước từng có chân long bay ngang, thấy linh khí sơn mạch nơi đây dồi dào, non nước hữu tình, rất thích hợp tu luyện, bèn ẩn mình dưới đáy hồ nhập định không ra, từ đó hồ có tên Ngọa Long.

Thẩm Mặc Ly đến sớm, không ngờ Vân Tước còn đến sớm hơn, đang đứng trên đài cao, đối mặt với khoảng sân trống rỗng mà luyện tập lời khai mạc: "Cuộc đại khảo tuyển chọn lần này gồm ba hạng mục. Thứ nhất là kiểm tra độ tinh thuần linh lực, thứ hai là săn bắt linh thú, thứ ba là tỉ thí đối chiến."

Ngừng một lát, y trịnh trọng tiếp tục: "Ngoại trừ hạng mục đầu tiên sử dụng linh thạch của bổn môn để kiểm tra, hai hạng mục còn lại đều phải do thí sinh tự mình hoàn thành…"

Thẩm Mặc Ly thấy cảnh ấy, vừa buồn cười vừa chua xót. Một trong ngũ phong chi chủ của Cô Tuyết Sơn, danh chấn tu chân giới – tôn chủ Vân Tước, vậy mà vì một kỳ khảo thí trọng đại lại giống học sinh sắp vào phòng thi, lén lút đứng đây tập dượt lời mở màn.

Chẳng lẽ vì chức vị phó giáo chủ mà mình đã hứa khiến y áp lực quá lớn? Thẩm Mặc Ly âm thầm nghĩ. Kẻ như Vân Tước không phải không có dã tâm, chỉ là trong lòng, chữ "trung nghĩa" vẫn nặng hơn.

Quả thật, dù là ai, dù ở đâu, cũng khó thoát khỏi nỗi ám ảnh mang tên "kỳ thi". Cảm thấy thương cảm cho y là chuyện đương nhiên rồi.

"…Tinh thuần linh lực, như tên gọi, là đo độ tinh luyện của linh lực trong người tu hành." Vân Vân Tước tiếp tục đọc, "Nó liên quan đến việc tu luyện có siêng năng hay không. Linh lực vận dụng càng nhiều, càng nhuần nhuyễn, thì độ tinh thuần càng cao. Dù ngươi có là tôn giả hay không, thiên tư ra sao, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, đều có thể đạt thành tích tốt ở hạng mục này!"

Tôn giả là gì?

Trong tu chân giới, mỗi người tu hành đều có linh cốt giữa hai xương bả vai. Người tu luyện hấp thu linh khí trời đất, rồi tích trữ vào linh cốt. Số lượng linh cốt càng nhiều, tiềm lực tu luyện càng lớn.

Khi tu sĩ kết đan, số linh cốt sẽ được định ra. Đây là năng lực thiên phú, bẩm sinh đã có, không thể thay đổi. Lúc kết đan, linh cốt hiện hình, là khoảnh khắc quan trọng nhất đời tu sĩ, đồng thời cũng là giây phút hồi hộp nhất.

Ai có từ bảy linh cốt trở lên sẽ được xưng là tôn giả.

Nỗ lực quyết định thành tựu thấp nhất, thiên phú quyết định giới hạn cao nhất. Đời người tu hành có thể đạt đến trình độ nào, nhìn linh cốt đã đoán được tám chín phần.

Tu chân giới lấy cường giả vi tôn, chưởng môn bốn đại phái bắt buộc phải là tôn giả, hơn nữa đều có tám linh cốt. Dù là tiểu môn phái độc lập, chưởng môn cũng phải có ít nhất bảy linh cốt. Chỉ một cốt nhỏ thôi, cũng đủ tạo nên hố sâu tu vi khó thể vượt qua. Thiên phú như vậy, khác nào đẳng cấp bẩm sinh, khó lòng thay đổi.

"…Hạng mục thứ hai là săn bắt linh thú, chủ yếu kiểm tra khả năng chiến đấu thực tế và tinh thần hợp tác đội nhóm. Hạng mục cuối cùng – đối chiến tỉ thí, chính là thước đo toàn diện tu vi cá nhân. Ai đoạt quán quân kỳ này, sẽ nhận được một viên Hoán Vận Đan!" Vân Tước càng nói càng hăng hái, vừa quay đầu liền thấy Thẩm Mặc Ly đứng một bên, vội chạy lại: "Sư huynh! Huynh đến từ lúc nào?

Đệ không để ý chút nào."

"Không sao, đệ quá tập trung rồi. Có áp lực lắm không?"

"Sư huynh giao trọng trách lớn như thế cho đệ, còn hứa hẹn chức phó giáo chủ, sao có thể không nghiêm túc?"

"Ừm." Thẩm Mặc Ly hỏi tiếp: "Giải thưởng cho thủ khoa năm nay là Hoán Vận Đan?"

"Đúng vậy. Đại khảo tổ chức mỗi mười năm, bốn đại môn phái luân phiên chủ trì, lần này tới lượt chúng ta. Chỉ có kỳ khảo do chúng ta tổ chức mới có thể lấy ra Hoán Vận Đan. Mười năm qua, sư tỷ dốc hết tâm huyết để luyện đan, không biết lần này lại khiến bao nhiêu kẻ trẻ tuổi tranh giành đến đầu rơi máu chảy nữa." Vân Tước cảm khái: "Chỉ một linh cốt thôi, mà cách biệt như trời vực, ai lại không muốn tiến thêm một bước trên con đường tu hành?"

"Sợ rằng Hoán Vận Đan đem lại không chỉ là sự khác biệt về tu vi…" Thẩm Mặc Ly nhìn thấu sự việc. Khác biệt về linh cốt dẫn đến chênh lệch về tu vi, kéo theo khoảng cách về vận mệnh. Thiên tài địa bảo trong tu chân giới vốn đã khan hiếm, chẳng ai muốn đem tài nguyên quý báu đổ vào kẻ không có thiên phú, phí công vô ích.

Mỗi người nắm quyền đều phải gánh trách nhiệm phân phối hợp lý tài nguyên tu luyện, đảm bảo môn phái phát huy hết tiềm năng của người ưu tú, khiến kẻ có thiên phú càng thêm mạnh mẽ.

Vì thế, đệ tử có thiên phú trong môn phái, luôn được đãi ngộ vượt trội mọi mặt.

Nói cho đúng, Hoán Vận Đan chẳng khác nào Đan Đổi Mệnh. Người phục đan phải chịu đựng cơn đau xé thịt từ xương bả vai, nhưng có thể sinh thêm một linh cốt – đan dược linh hiệu nhất tu chân giới, có tiền cũng chưa chắc mua nổi.

"Vân Tước, có một chuyện ta hơi quên quy tắc…" Thẩm Mặc Ly suy nghĩ về đại khảo, bỗng hỏi:

"Sư huynh cứ nói, Vân Tước biết gì đều xin nói thật."

"Đại khảo tuyển chọn, chỉ cần là tu sĩ chưa đủ mười tám tuổi, đều có thể đăng ký tham gia đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!