Thẩm Mặc Ly mới tới thế giới này, mọi việc đều làm theo cảm tính.
Dù sao chỉ cần giữ được mạng, muốn làm gì thì cứ làm.
Hắn không hề biết, chuyện về sau sẽ phức tạp hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hiện tại, hắn chỉ lo đè xuống khóe môi cứ muốn nhếch lên.
Nghĩ đến trước kia Phó Phong thường xuyên đè ép Thẩm Mặc Ly đến nín nhịn ấm ức, người quân tử như y lại không đấu lại được loại tiểu nhân vô sỉ, hắn thay nguyên chủ cảm thấy bất bình.
"Thẩm Mặc Ly à Thẩm Mặc Ly, ngươi thân là chưởng giáo một phái, sao cứ phải khổ mình như thế? Đã mang thân nợ ngươi, vậy để ta thay ngươi trút giận một lần, xem như có lòng tưởng niệm."
Đến biệt viện Cô Tuyết, Thẩm Mặc Ly thấy viện nhỏ như pha lê kia càng thêm thân thuộc. Hắn hâm nóng một ấm rượu Mai Hoa Túy, nhẹ nhàng bay vào rừng mai sau viện, nằm giữa cành cây ngửa đầu uống rượu, sớm đã quăng lời dặn dò của Huyền Thu Thủy ra sau đầu.
Ngủ một giấc, ánh trời đã sáng rực.
Hắn vậy mà ngủ vắt vẻo trên cây suốt một đêm.
Nếu không nhờ kết giới hộ thân, e là giờ đã bị đông cứng thành khúc củi khô.
Hoạt động thân thể một chút, cảm thấy đỡ hơn nhiều, nhưng tu vi vẫn hồi phục rất chậm.
Không biết đồ nhi bị đẩy sang chỗ Vân Tước có còn nhớ cho hắn uống thuốc không nữa.
Hắn đưa đồ nhi đi chỗ khác là có dụng ý.
Đột ngột xuyên vào thế giới trong sách, ch**m l** th*n th* và danh phận của Thẩm Mặc Ly — người được biết bao người yêu kính, kỳ vọng. Nhưng những điều ấy, tất cả đều là của Thẩm Mặc Ly, chẳng phải của hắn — Thẩm Dự.
Những đại nghĩa ngập trời, tấm lòng vì thiên hạ, trừ ác hành thiện — là của nguyên chủ; tư thái siêu phàm, phong thái như gió sớm trăng thu, tiên cốt đạo phong — cũng đều là của nguyên chủ. Không phải của hắn.
Những tình cảm ấm áp, phẩm chất mỹ lệ ấy không thuộc về hắn. Ngoài lòng áy náy, hắn còn thấy hâm mộ.
Nghĩ đến đời thực của mình — một mái nhà tan vỡ, cha mẹ tái hôn rồi có con riêng, để mặc hắn không ai đoái hoài. Mỗi dịp lễ tết là một lần ngồi lặng lẽ trong xó, chẳng ai mong chờ, chẳng ai nhớ tới.
Ngoài hắn ra, chắc cũng chẳng ai biết hắn đã gặp chuyện. Có lẽ bây giờ cũng chưa ai phát hiện.
"Haizz…" Thẩm Mặc Ly khẽ thở dài, nhẹ nhàng nhảy xuống, quay vào phòng cải trang, định đến Ô Y Quận thăm dò chút tin tức, xem có manh mối nào giúp hắn quay về thế giới cũ hay không.
Vốn không biết cải trang, nhưng hoá trang thì hắn cũng có biết đôi chút.
Là người đến từ hiện đại, thời đại thông tin phát triển, bên cạnh toàn những cô nàng mê trang điểm, hắn lại là dân học mỹ thuật, chỉ cần nhìn qua mấy lần là hiểu ngay cách làm.
Chẳng bao lâu, nhờ vào tro bếp, than củi, vải thô và giày cũ rách, một Thẩm Mặc Ly mặt mũi hoàn toàn biến dạng hiện ra trong gương đồng. Hắn nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng.
Vì trọng thương chưa khỏi, cưỡi kiếm tiêu hao linh lực quá nhiều. Thẩm Mặc Ly lần theo đại đạo xuống từ đỉnh núi, chẳng ai nhận ra hắn cả.
Lang thang tới chuồng ngựa ở cổng núi, hắn chọn một con ngựa, giơ lệnh bài chưởng giáo lên, thản nhiên cưỡi đi.
"Đại sư huynh, người vừa đưa lệnh bài chưởng giáo ra mượn ngựa ấy, sao ta chưa từng thấy bao giờ? Ngươi nhớ ra không?" Sau khi Thẩm Mặc Ly đi khuất, đệ tử trực chuồng ngựa lên tiếng hỏi đồng bạn.
"Trong phái nội môn ngoại môn đệ tử đông như vậy, ngươi gặp hết rồi chắc? Không gặp qua cũng bình thường thôi! Ta vào phái lâu thế mà chỉ mới thấy chưởng giáo từ xa một lần! Hắn có lệnh bài xuất nhập, chắc là được phái giao việc, mượn ngựa cũng đúng thôi."
"Lý là vậy… nhưng nội môn đệ tử bình thường đâu dùng đến ngựa? Chỉ bọn đệ tử ngoại môn như chúng ta vì tu vi thấp mới cần ngựa để di chuyển. Mà dù là đệ tử ngoại môn, cái kiểu ăn mặc bê bối như vậy, nhìn một lần là khó mà quên được."
"Có khi là người mới tới… Nhìn đúng là nhếch nhác thật, đệ tử ngoại môn ta đúng là cần có ai quản lý hình tượng rồi, nhìn mấy đệ tử nội môn xem… gần son thì đỏ. Trong giới tu chân ai chẳng biết chưởng giáo chúng ta ăn mặc cầu kỳ cỡ nào, áo trắng phất phơ, chẳng nhiễm hạt bụi…"
Còn vị chưởng giáo áo trắng phất phơ chẳng nhiễm hạt bụi kia, thì lúc hoàng hôn đã đầy mình bụi bặm, cưỡi ngựa đến nơi rồi.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết Trung thu. Khi Thẩm Mặc Ly vào thành Ô Y, thấy khắp phố xá treo đèn kết hoa, ánh sáng lấp lánh, người qua lại tấp nập, không khí lễ hội tràn ngập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!