Chương 50: Tình Ý

Đêm đó, Cô Tuyết biệt viện có khách tới.

Tức Mặc Ảnh mặt lạnh như tiền dẫn theo Ninh Tu đến gặp Mặc Ly. Ninh Tu tỏ ý muốn được gặp Mộc Thiến Thiến một lần. Mặc Ly không hiểu vì sao hắn lại đến vào giờ này, nhưng nghĩ Thiến Thiến chắc cũng muốn gặp, nên liền dẫn hắn đi.

Ninh Tu ngồi bên cạnh Mộc Thiến Thiến ở Nam Phong viện rất lâu, nói rất nhiều, như muốn dốc hết những lời trong một đời. Mãi tới gần canh tư hắn mới rời đi. Trước khi đi, hắn nói với Mặc Ly: Ninh Nghĩa không hề phản bội, mà là dùng cách cực đoan để nhốt họ lại ở nơi an toàn, rồi tự bạo mà chết.

Linh giả tự bạo, uy lực kinh hoàng. Nhà lao từng giam giữ bọn họ bị san thành bình địa, biến thành phế tích. Cửa vào mật thất vốn đã kín đáo, giờ thì hoàn toàn biến mất.

Mặc Ly chú ý khi Ninh Tu kể những chuyện này, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Lúc xin gặp Thiến Thiến cũng thế. Với hiểu biết của hắn về Ninh Tu, hết chuyện lớn này đến chuyện lớn khác đổ xuống đầu hắn, không lý nào hắn lại điềm tĩnh như vậy. Nhưng Mặc Ly cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ thấy có phần quái lạ.

Tiễn Ninh Tu đi, cơn buồn ngủ của Mặc Ly như sóng lớn tràn về, dữ dội hơn mọi lần. Hắn cùng Tức Mặc Ảnh vừa đến trước cổng Cô Tuyết biệt viện, đầu đã choáng váng, mắt tối sầm rồi ngất luôn tại chỗ. Tức Mặc Ảnh hoảng hốt tưởng hắn ngất thật, vội đưa tay bế ngang hắn lên. Thấy chỉ là ngủ say, liền nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, tự lẩm bẩm:

"Sư tôn, đệ tử vốn hôm nay định báo cho người một việc... Ta quyết định thực hiện sớm khế ước với Ứng Long Thần Tôn. Chỉ có như vậy, ta mới mau chóng trở nên mạnh mẽ, nắm chắc phần thắng trong tam khảo."

Hắn lưu luyến nhìn gương mặt ngủ say kia, thì thầm: "Trước lúc khai khảo ta sẽ trở về. Sư tôn, ta nhất định sẽ để sư tỷ khôi phục. Người tin ta chứ?"

Mặc Ly ngủ say như chết, không hề đáp lại. Quả nhiên, hắn lại rơi vào mộng cảnh.

Lần này, hắn mộng thấy năm thứ năm từ khi Tức Mặc Ảnh bái nhập Cô Tuyết Sơn phái.

---

Đỉnh Cô Tuyết sơn, Mặc Ly đang dạy đồ nhi luyện kiếm.

Hắn vừa trở về từ một chuyến viễn hành, hôm qua mới đặt chân đến núi. Trên đường về, hắn luôn nghĩ về tiểu đồ đệ, xa nhau mấy tháng, không biết kiếm pháp tiến bộ bao nhiêu, có cao lên không, gầy đi hay mập ra. Vừa bước vào sơn môn, tâm như tên bắn, liền tới ngay đỉnh núi tìm người, nhưng không thấy bóng dáng Tức Mặc Ảnh đâu.

Tìm mãi mới thấy, hoá ra hắn đang ở Ngũ Phong luận kiếm với sư thúc Vân Tước, ánh mắt chăm chú dõi theo từng chiêu thức, hoàn toàn không hay biết sư tôn đang đứng phía sau.

Tự dưng Mặc Ly thấy hụt hẫng, trong lòng có chút buồn bực chẳng rõ nguyên do: hóa ra khi hắn vắng mặt, đồ nhi vẫn sống tốt, hắn có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Hắn xoay người định rời đi thì nghe Vân Tước "á" một tiếng: "Sư điệt, tay ngươi không sao chứ?"

Mặc Ly quay đầu lại, thấy Tức Mặc Ảnh bị kiếm sượt trúng tay, thanh kiếm dính máu rơi xuống đất. Hắn gần như vô thức chạy đến, nắm lấy tay hắn cầm máu. Bàn tay ấy ấm áp, lòng bàn tay còn có vết chai cứng do cầm kiếm thường ngày, vậy mà hắn lại cảm thấy mềm mại dị thường.

"Sư tôn? Người về lúc nào vậy?" Tức Mặc Ảnh nhìn rõ người tới, mắt sáng bừng, cười rạng rỡ.

Mặc Ly như bị bỏng, lập tức hất tay hắn ra, lạnh giọng:

"Luyện kiếm thì tập trung, đừng phân tâm."

Tức Mặc Ảnh vẫn nhìn hắn cười, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh: "Sư tôn dạy phải, đệ tử biết sai, sẽ sửa."

Nụ cười ấy rực rỡ đến mức khiến Mặc Ly bối rối, hắn xoay người bỏ đi mặc cho đồ nhi gọi với theo phía sau.

"Sư huynh sao mới tới đã đi ngay? Đệ còn chưa kịp chào hỏi mà." Vân Tước thu dọn kiếm, bước lại hỏi.

"Chắc tại ta không chuyên tâm, khiến sư tôn không vui."  Tức Mặc Ảnh vẫn nhìn theo bóng lưng kia đáp.

"Sư huynh nghiêm thế cơ à? Còn nghiêm hơn cả sư tôn ta!"

Mặc Ly trở về Bạch mai lâm trên đỉnh núi, đứng giữa rừng hoa trầm ngâm. Gió đưa cánh mai trắng tung bay, hắn đưa tay đón lấy, trong mắt toàn là nụ cười rạng rỡ của tiểu đồ nhi.

Chiều hôm đó, chưởng giáo sư huynh mới về núi đã vào từ đường, quỳ suốt đêm trước linh vị của Ngọc Lâm tiên tôn đến tận sáng hôm sau.

Từ đó trở đi, Mặc Ly bắt đầu cố tình tránh mặt Tức Mặc Ảnh, không còn đích thân dạy luyện kiếm, cũng chẳng bao giờ ở riêng cùng hắn nữa.

Hắn càng lúc càng nghiêm khắc, không cười với hắn, có khi mấy ngày không nói một câu.

Tức Mặc Ảnh cảm thấy sư tôn đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Hắn không rõ chuyến đi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, khiến người trở nên lạnh lùng xa cách như vậy. Hắn từng muốn mở lời hỏi, nhưng mỗi lần nhìn thấy cặp mày mắt lạnh lẽo ấy, hắn lại không có dũng khí. Hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Dù sư tôn đối xử với hắn thế nào, trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình Mặc Ly. Hắn càng khổ luyện, càng cố gắng, chỉ để nghe lại câu "A Ảnh giỏi lắm" ngày nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!