Mộng cảnh trôi qua, thời gian thấm thoắt. Trong chớp mắt, Thẩm Mặc Ly đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, kết kim đan, luyện hoá tám cốt linh căn, tu vi xuất chúng, danh vọng vang xa, là hình mẫu lý tưởng của thế hệ trẻ giới tu chân.
Hắn phát triển gần như toàn diện theo kỳ vọng của Ngọc Lâm Chân Nhân — ngoại trừ cái tính khí mãi chẳng đổi.
Tuy ngoài mặt Mặc Ly đã biết thu liễm, nhưng Ngọc Lâm Chân Nhân hiểu rõ, đồ đệ mình trong lòng vẫn là thiếu niên chưa chín chắn, chưa đủ để mang khí độ và sự điềm đạm của người đứng đầu một phái.
Chí nguyện của ông, muốn giao ngôi vị chưởng môn lại cho Thẩm Mặc Ly, cả phái Cô Tuyết sớm đã biết rõ như ban ngày.
Thời gian như nước chảy, mãi đến một năm trước khi Thẩm Mặc Ly thực hiện lễ vấn phát* — nghi thức đội mũ của đệ tử thừa kế — trong phái lại xảy ra một chuyện lớn.
(*Lễ vấn phát : Lễ đội mũ, tượng trưng cho việc trưởng thành và chính thức kế nhiệm vị trí chưởng môn.)
Phái Cô Tuyết đời đời truyền lại ba bảo vật cho tân chưởng môn: Lệnh phù chưởng môn, Ba thức Hàn Mai phá tuyết, và Thiên Cơ Lục.
Thiên Cơ Lục (): là bản ghi chép các bí mật thiên cơ, nhưng không phải toàn bộ, đến cả chưởng môn đọc cũng như nhìn con báo qua ống tre – chỉ thấy được một phần. Đây là vật cấm tuyệt đối của bổn môn, ngoài chưởng môn ra, không ai được phép động vào. Bởi vậy, Thiên Cơ Lục xưa nay luôn được chưởng môn cất giữ tận trong cấm địa hậu sơn: Tinh Vụ Liệt Cốc ().
Hôm ấy, Vân Tước và Thẩm Mặc Ly hẹn nhau sau khi tan học sẽ cùng xuống trấn dưới núi. Đến giờ tan học thường lệ mà vẫn chưa thấy Vân Tước đâu, Thẩm Mặc Ly chờ mãi không được, trời cũng sắp tắt nắng, bèn ra ngoài tìm sư đệ, định trị cho hắn cái tật ham chơi dọc đường.
Đi tắt xuống đỉnh, chưa ra khỏi rừng, đã nghe phía trước có tiếng người nói nhỏ, xen lẫn những từ như "Vân Tước", "Tinh Vụ Liệt Cốc"… Hắn vội cúi người ẩn nấp trong rừng lắng tai nghe, lại nghe loáng thoáng "xâm nhập", "bẩm báo"… Lòng Mặc Ly chợt dâng lên linh cảm bất ổn, lập tức quay người, chạy thẳng đến Tinh Vụ Liệt Cốc.
Dù có nghịch ngợm đến mấy, hắn cũng biết đó là nơi cấm kỵ, chưa từng bén mảng tới. Lần đầu tận mắt thấy liệt cốc, Mặc Ly cũng choáng ngợp bởi sự thâm u và thần bí của nó. Đứng trên vách đá cao ngó xuống, chỉ thấy nham thạch lởm chởm, sâu hun hút không đáy, cả khe núi như bị sức mạnh to lớn nào đó xé toạc.
Hắn do dự chốc lát, thì thấy vạt áo của Vân Tước vắt bên mép vực, hoảng hốt nhảy xuống.
Tinh Vụ Liệt Cốc vốn có kết giới cấm, phòng người ngoài xâm nhập. Ấy vậy mà Thẩm Mặc Ly đi vào lại như chốn không người, không chút ngăn trở. Khi nhận ra thì đã ở sâu trong cốc. Hắn thắp một lá phù sáng, soi quanh bốn phía. Trong cốc không chỉ tối mà còn ẩm ướt, tiếng nước nhỏ giọt lách tách quanh tai. Nhìn theo âm thanh, hắn phát hiện trên vách đá có bức bích hoạ — một kiếm giả đứng trên núi xác biển máu, mũi kiếm chỉ lên trời, chém ra một vết nứt, ánh sao từ đó lấp lóe chiếu xuống.
Hắn lần theo bức vẽ một vòng mà không thấy bóng dáng Vân Tước đâu. Gọi mấy tiếng cũng chẳng ai đáp. Đang lấy làm kỳ quái, dưới chân bỗng vấp phải vật gì. Cúi đầu nhìn, là một quyển sách, bên trên có chữ viết tay của Vân Tước.
"Đây là... "Ba mươi sáu thức kiếm pháp phái Cô Tuyết"? Sách của sư đệ sao lại ở đây…" Hắn cúi xuống, cầm phù chiếu sáng nhặt từng quyển lên, nằm rải rác khắp đất. Quyển cuối cùng cầm lên có vẻ ngoài lạnh buốt, nặng tay, hắn mở ra thì bên trong trống trơn, chẳng có lấy một chữ. Còn đang nghi hoặc thì bên ngoài cốc bỗng vang lên tiếng sấm rền trời, càng lúc càng gần.
Một dự cảm chẳng lành xẹt qua tim. Hắn vừa đóng quyển sách lại thì thấy ngay ba chữ cổ viết trên bìa: "Thiên Cơ Lục".
"Xoẹt"— một tia sét chói lòa giáng xuống, rực sáng cả khe núi tối tăm, chiếu rõ gương mặt trắng bệch của Thẩm Mặc Ly.
Thiên Cơ Lục vốn trống trơn lúc này lại phát sáng, lơ lửng giữa không trung, từng hàng chữ hiện lên —
"Thứ đồ: Yêu tinh, Tham Lang thực Vi"
(,)
Thẩm Mặc Ly thấy rõ tám chữ, mặt biến sắc, còn đang ngây ra thì Phù Phong mang theo các trưởng lão lao vào Liệt Cốc. Người sau cùng bước vào, chính là sư tôn của hắn — Ngọc Lâm Chân Nhân.
Sắc mặt ông còn trắng hơn tuyết, ánh nhìn chất chứa hoảng hốt không dám tin: "Mặc Ly… vì sao ngươi lại ở đây?"
Thẩm Mặc Ly chưa kịp đáp thì đã nghe Phù Phong sư thúc quát lớn: "Ngỗ nghịch vô đạo! Dám coi thường môn quy, xông vào cấm địa! Lại còn mở cả Thiên Cơ Lục!! Ngươi có biết tội không?"
Hắn lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Trong ánh mắt kinh ngạc, thất vọng của mọi người, hắn cuống quýt phân trần: "Không phải đâu sư thúc! Ta không có… Sư tôn! Người nghe ta nói! Hôm nay ta hẹn sư đệ tan học cùng đi trấn dưới, nhưng mãi không thấy nó, ta mới ra tìm. Dọc đường nghe người trong môn nói sư đệ lỡ vào Tinh Vụ Liệt Cốc, ta mới… Ta thật sự không cố ý xem trộm thiên cơ đâu sư tôn!
Xin người tin ta!"
Ngọc Lâm Chân Nhân giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, mặt hiện nét đau đớn, từ từ bước đến: "Ai nói với ngươi… Vân Tước vào cấm địa?"
"Ta… không thấy rõ, là nghe lén được thôi." Thẩm Mặc Ly đáp lí nhí.
"Lố bịch!" Một vị trưởng lão gắt lên: "Hôm nay luận kiếm có thêm tiết thực chiến, Vân Tước lúc này rõ ràng còn chưa tan học! Ta vừa từ Ngũ Phong về, thấy rõ ràng rành mạch!"
"Ta không nói dối! Lúc vào đây ta thấy sách vở của sư đệ rơi đầy đất mà! Chắc chắn có người cố tình bày bẫy dụ ta vào!" Thẩm Mặc Ly hoảng loạn, nắm lấy tay áo sư tôn, Ngọc Lâm Chân Nhân không hất tay hắn ra, mặc hắn nắm.
"Nhưng cũng có thể mấy quyển sách đó là do ngươi tự mang vào. Ai chứng minh chúng vốn ở đây?" Một trưởng lão chất vấn. Mọi người cúi đầu nhìn, quả thấy sách nằm tứ tung, nhưng càng đập vào mắt hơn là tám chữ phát sáng trong bóng tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!