Chương 45: Tâm Tình

Mộc Thiến Thiến với Tức Mặc Ảnh mà nói, tựa như một nơi neo đậu giữa nhân gian bão tố. Từ khi còn nhỏ được nhặt về môn phái, Tức Mặc Ảnh sống những năm tháng không ai che chở, chịu đủ điều khinh khi, giễu cợt và bắt nạt. Dù có thiên tư xuất chúng, hắn vẫn là kẻ không ai bênh vực…

Những ngày tháng hắn một mình cư ngụ trên đỉnh núi, tự khuyên răn bản thân phải không ngừng tiến bước, rốt cuộc gian khổ đến nhường nào, lúc Thẩm Mặc Ly mới đến đã thấy được đôi chút. May thay Tức Mặc Ảnh có một sư tỷ thuần lương lại che chở tận tình, coi hắn như ruột thịt mà thương yêu. Tức Mặc Ảnh từng bị người đố kỵ, bị sỉ nhục, không biết bao lần là nàng đứng ra chắn trước mặt, thay hắn nói lời công đạo. Trong lòng Tức Mặc Ảnh, Mộc Thiến Thiến đã sớm là người thân cốt nhục tương liên.

Oán hận theo năm tháng mà mài giũa, rốt cuộc hóa thành lưỡi kiếm hai lưỡi, đâm kẻ thù một nhát, cũng đâm chính mình một đao. Giờ khắc này, mũi kiếm ấy mang tên "tội lỗi", cắm thẳng vào tim gan Tức Mặc Ảnh.

"Là ta hại nàng…" Giọng hắn khản đặc, mắt đỏ hoe: "Nếu không phải ta cố chấp muốn báo thù, nàng cũng sẽ không… Nàng nhát gan sợ đau như vậy, bị một kiếm đâm xuyên thì phải đau đớn đến nhường nào…"

Thẩm Mặc Ly nhìn bộ dạng của Tức Mặc Ảnh, chỉ cảm thấy tim đau như bị kim châm, vạn lời đều hóa thành câm lặng, chẳng lời nào có thể xoa dịu. Chỉ đành kéo hắn vào lòng, nhẹ nhàng ôm chặt, vỗ vỗ lưng hắn, trầm giọng dịu dàng: "Thiến Thiến sẽ không sao, có ta ở đây, nàng nhất định sẽ không sao. Tin ta."

Tức Mặc Ảnh khựng lại, kế đó giơ tay ôm chặt lấy Thẩm Mặc Ly, đầu rúc vào cổ y. Vai áo Thẩm Mặc Ly chẳng bao lâu đã ướt một mảng.

Thẩm Mặc Ly cũng chẳng ngăn cản, mặc cho đồ đệ ôm chặt lấy mình. Tức Mặc Ảnh vì xúc động mà không giữ chừng mực, sức ôm như muốn xiết đến y chẳng thể thở nổi.

"Sư tôn, người có thể luôn ở bên ta không?" Giọng nói đè nén của Tức Mặc Ảnh vang lên bên tai.

Thẩm Mặc Ly chần chừ. Trước tình cảnh thế này, y rất muốn gật đầu đáp ứng, nhưng y biết thân phận mình, nếu một ngày bị vạch trần, thì hết thảy lại sẽ thành chuyện khác.

"Sư tôn…" Tức Mặc Ảnh dường như cảm nhận được sự do dự kia, lặng lẽ nói: "Ta chẳng còn thân nhân nào khác… Nếu sư tỷ thật sự…"

"Sẽ không." Thẩm Mặc Ly ngắt lời hắn: "Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi. Đừng buồn nữa."

"Sư tôn…" Nhận được lời hứa, Tức Mặc Ảnh im lặng một hồi, đợi cho mắt đã bớt đỏ, mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Ly, ánh mắt đen láy như đáy nước sâu thẳm: "Ta có chuyện muốn nói với người."

"Được… Trước tiên ngươi buông ta ra đã." Thẩm Mặc Ly gỡ hắn xuống như gỡ một con bạch tuộc quấn lấy người, cho hắn đứng nghiêm chỉnh lại.

"Thật ra, người bị đại quân nước Đại Ninh giết trong ngày tru thành năm đó là nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta. Họ tuy không phải cha mẹ ruột, nhưng đối đãi với ta chẳng khác gì con ruột. Còn thân phụ thân mẫu thật sự của ta, là quốc quân nước Cổ An và một vị quý phi trong cung. Ta là đứa con thứ ba của họ. Khi còn nhỏ, ta nhớ trong cung người người đều gọi ta là "Tam hoàng tử"."

Tức Mặc Ảnh kể, rồi ngạc nhiên hỏi khi thấy Thẩm Mặc Ly không có gì kinh ngạc: "Sư tôn biết thân phận ta rồi à?"

"Ta biết, nhưng nghe từ miệng ngươi nói ra lại là chuyện khác." Thẩm Mặc Ly thấy đồ đệ mở lòng với mình, giống như một tiểu thú bị xoa thuận lông, lòng liền mềm nhũn: "Ta còn biết, năm ngươi năm tuổi từng suýt chết trong hậu cung vì tranh đoạt ngầm. Mẫu phi của ngươi vì vậy mới bí mật đưa ngươi rời khỏi cung, gởi làm nghĩa tử cho tỷ muội kết nghĩa của mình."

Tức Mặc Ảnh trố mắt kinh ngạc. Thẩm Mặc Ly lại tiếp lời khen mẫu phi hắn: "Mẫu phi ngươi xuất thân giang hồ, sống tiêu sái phóng khoáng, ân oán rõ ràng, là vì yêu phụ vương ngươi mới chịu vào cung. Nhưng nàng đâu phải đối thủ của những nữ nhân tâm cơ sâu như biển trong thâm cung? Nàng rất tỉnh táo, biết rằng đưa ngươi ra khỏi cung mới là cách duy nhất để giữ mạng."

"Sư tôn…" Tức Mặc Ảnh sững người, cười khổ: "Ta cứ tưởng mình giấu rất kỹ, chẳng ngờ sư tôn biết hết… Sao người biết?"

Trong lòng Thẩm Mặc Ly thầm mắng, lúc đọc truyện, nhân vật y thích nhất chính là Tức Mặc Ảnh. Thân thế của hắn được viết rõ ràng rành rọt mấy trang liền, y muốn không biết cũng khó.

"Ngươi được đưa tới sống cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu không lâu, cớ sao lại mang nặng tình thâm như vậy?" Thẩm Mặc Ly không đáp, mà hỏi ngược điều vẫn canh cánh trong lòng.

Tức Mặc Ảnh lắc đầu: "Dù ta là hoàng tử, ký ức thuở nhỏ trong cung đã rất mơ hồ. Những chuyện từng xảy ra, làm sao lớn lên… ta chẳng còn nhớ rõ nữa. Nhưng ta lại nhớ rất rõ những ngày ở Lộc Thủy thành, ta và tiểu đệ trèo cây bắt chim, bắt gà mò cá. Đó là khoảng thời gian hiếm hoi trong tuổi thơ mà ta thấy nhẹ nhõm và vui vẻ."

Niềm vui không nằm ở dài ngắn. Khoảng thời gian ấy đã trở thành ký ức đẹp nhất trong lòng Tức Mặc Ảnh. Với một đứa trẻ lớn lên trong ấm êm thường nhật, đó có thể chỉ là chuyện vặt. Nhưng với hắn – một người thân thế long đong, hiếm khi được ấm áp, thì từng ngày tháng yên bình ấy lại vô cùng quý báu.

Thẩm Mặc Ly thấy sống mũi cay cay, khẽ quay mặt đi hít sâu một hơi. Rồi nghe Tức Mặc Ảnh nói tiếp: "Sư tôn, giữa ta và quốc quân Đại Ninh là huyết hải thâm cừu, không thể hóa giải. Ta biết tu sĩ không nên can dự triều chính, càng không thể can thiệp quốc vận, nhưng…"

"Nhưng nếu ngươi trả thù, rất có thể sẽ khiến quốc gia đại loạn, vận mệnh thay đổi, A Ảnh, ngươi sẽ bị thiên đạo phản phệ." Thẩm Mặc Ly nhớ đến kết cục trong truyện. Chẳng phải Phong Huyền đã buộc hắn từ bỏ báo thù sao? Từ bỏ rồi, sống yên ổn bên nhau cũng được đi, cớ sao còn trở mặt? Đồ cặn bã!

Trong lòng Thẩm Mặc Ly khinh thường Phong Huyền, đắn đo một chút rồi khẽ nói: "Có khi… kẻ tru thành năm đó không phải là quốc quân. Chuyện này còn có ẩn tình."

"Gì cơ?" Tức Mặc Ảnh phản ứng chẳng khác gì y năm đó. Hắn ngẫm một lát rồi hỏi: "Nếu là thật, vì sao quốc quân lại mặc người bôi nhọ?"

Thẩm Mặc Ly liền kể lại chuyện y nói chuyện cùng quốc quân trong hành cung, chỉ giấu nhẹm chi tiết về nghĩa đệ của quốc quân kia.

Tức Mặc Ảnh suy nghĩ: "Sư tôn định thay quốc quân điều tra chân tướng?"

Thẩm Mặc Ly nghiêm giọng, sửa lại: "Là vì ngươi."

Tim Tức Mặc Ảnh chợt đập nhanh hơn. Rồi hắn nghe thấy sư tôn mình hỏi: "Ngươi hiện tại… đã có người trong lòng chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!