Chương 42: Dạ thám hành cung

Gió lớn rít gào khiến hai người mở không nổi mắt, bên tai chỉ còn tiếng gió ù ù, chờ đến khi yên tĩnh trở lại, Thẩm Mặc Ly đã đứng trước hành cung Bích Lam Viên, không thấy bóng dáng Tức Mặc Ảnh, hẳn là đã được đưa đến chỗ Mộc Thiến Thiến như yêu cầu.

Thẩm Mặc Ly ngẩng đầu nhìn hành cung quốc quân trước mặt. Quốc quân Đại Ninh không chuộng xa hoa, nên Bích Lam Viên không sánh được vẻ nguy nga như hoàng cung đô thành, nhưng khí thế hoàng gia vẫn lộ rõ, trầm ổn mà nghiêm trang.

Cửa cung cao ngất, bên trên treo một bức hoành lớn, nền đỏ chữ vàng viết ba chữ "Bích Lam Viên", dưới ánh trăng rọi xuống, vừa tôn nghiêm vừa hào hoa.

Trong ngoài hành cung đều có cấm quân tuần tra ngày đêm không ngơi nghỉ, bảo vệ long thể chu toàn.

Nhưng với Thẩm Mặc Ly, cấm quân có lợi hại mấy cũng chẳng khác gì khói sương, y lặng yên như u linh, dễ dàng ra vào như chỗ không người.

Y vượt tường, men theo hành lang quanh co của hoa viên, lúc này trăng đã khuất sau mây, ánh sáng lờ mờ, thỉnh thoảng mới le lói xuyên xuống một tia.

Vườn đầy kỳ hoa dị thảo như ẩn hiện trong sương đêm, mang theo vẻ quỷ mị lạ thường.

Một thân bạch y như tuyết lặng lẽ xuyên hành cung, không một tiếng động, thẳng tiến về phía nội điện.

Lúc này đã là giờ Sửu, vạn vật lặng im, ánh trăng ngả về tây, nhưng trong điện vẫn còn ánh đèn cháy rực.

Thẩm Mặc Ly đứng ngoài cửa, từ khe cửa sổ nhìn vào, thấy một người đang ngồi ngay chính giữa đối diện y.

Áo bào gấm thêu long văn, tay áo buông dài, tay cầm bút chu sa, đang viết lên trúc giản và gấm lụa trải trên bàn.

Gương mặt nghiêm nghị dưới ánh đèn trở nên lạnh lùng uy nghi.

Trên án thư chất đầy tấu chương, có cái đã xếp gọn, có cái còn dang dở, mực chưa kịp khô.

Thái giám bên cạnh đang cẩn thận phe phẩy quạt, mong cho mực chóng khô.

Thẩm Mặc Ly quan sát một lúc, rồi đột ngột phi thân, bắt lấy một con mèo trắng lén lút lướt ngang qua hành lang, nhẹ nhàng ném nó qua cửa sổ.

"Meo!"

Tiếng mèo kêu chói tai vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của quân vương trong điện, khiến bút dừng giữa không trung.

"Bẩm bệ hạ, là 'Tuyết Đoàn Nhi' của Thục phi nương nương, không biết sao lại chạy đến đây. Nô tài lập tức bế nó đi." Gã thái giám phe phẩy quạt tròn lập tức bỏ quạt, rảo bước về phía con mèo trắng.

"Giờ là canh mấy rồi?" Vị quân vương đặt bút xuống, nhẹ nhàng xoa mi tâm.

"Bẩm bệ hạ, hiện tại đã là canh hai."

"Không ngờ đã muộn thế này rồi… Tứ Hỉ, ngươi đưa mèo về đi, trẫm phê xong quyển này cũng sẽ nghỉ ngơi."

"Nô tài tuân chỉ." Gã thái giám lĩnh mệnh, ôm mèo vội vã rời khỏi.

"Cọt kẹt…" Cánh cửa điện vừa khép đã lại mở ra, Thẩm Mặc Ly từ cửa chính bước vào, thong thả tiến về phía quân vương Đại Ninh.

"Lẽ nào còn quên gì sao…" Quân vương nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải khuôn mặt đạm nhiên của Thẩm Mặc Ly, đôi mắt y tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, như thể việc y xuất hiện nơi đây chẳng khác nào dạo chơi chợ sớm, chuyện thường ngày ở huyện.

"Bần đạo Thẩm Mặc Ly, đương kim chưởng giáo phái Cô Tuyết Sơn, bái kiến quân thượng." Y khẽ cúi đầu, hành lễ đúng mực.

"Là… là ngươi!" Trên mặt quân vương không thấy kinh ngạc, trái lại thần sắc hưng phấn, sự mệt mỏi nơi khóe mắt phút chốc tan biến, "Ngươi tên là Thẩm Mặc Ly?"

"Quân thượng nhận ra ta?" Thẩm Mặc Ly ngạc nhiên, không ngờ thân là một nhân vật phụ mà y lại được bậc đế vương nhận ra.

"Trẫm từng gặp ngươi! Mười năm trước, khi trẫm vừa mới bình định giang sơn Đại Ninh, tại một tiểu thành phía nam kinh đô, ngươi từng cứu một đứa trẻ mồ côi."

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Mặc Ly trầm xuống: "Ý quân thượng là… Lộc Thủy thành?"

Lộc Thủy thành — nơi năm xưa Thẩm Mặc Ly nhặt được Tức Mặc Ảnh, cũng là nơi cả nhà cha mẹ nuôi của y bị đồ sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!