Chương 4: Mất trí nhớ

Không được uống, tuyệt đối không thể uống. Hắn nép mình vào trong giường.

"Sư tôn, kỳ khảo hạch tuyển chọn sắp tới rồi, thân thể người thế này…" Tức Mặc Ảnh dường như không cảm thấy chút nào sự quyết tuyệt lạnh thấu xương của Thẩm Mặc Ly, vẫn bưng thuốc đến bên giường: "Thân thể người như vậy, ta lo…"

"Ta tỉnh rồi, rất nhanh sẽ ổn, không cần uống thuốc." Thẩm Mặc Ly quay đầu, tuyệt không liếc nhìn chén thuốc đen sì kia, ngón tay cũng không nhúc nhích, cự tuyệt tuyệt đối.

Tức Mặc Ảnh không khuyên nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên, đôi mắt đen nhánh cứ thế nhìn chằm chằm khiến hắn cả người khó chịu, đành nhắm mắt đuổi khéo: "Ta muốn nghỉ thêm, thuốc để đó, ta tự liệu…"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Mặc Ly bỗng cảm thấy có thứ gì nhét vào miệng — một viên tròn nhỏ như thuốc ngậm… không đúng, kẹo sao lại đắng?

Trong lúc nói chuyện, viên thuốc tròn nhỏ kia đã trượt xuống bụng, Thẩm Mặc Ly trừng to mắt kinh hãi nhìn Tức Mặc Ảnh, ngẩn người.

Không thể nào? Nuốt thật rồi à?

Nếu đây là thuốc độc, chẳng phải ta vừa đến thế giới này đã lập tức phải đi luôn?

Chết rồi liệu có quay về được không? Nhỡ không quay về nổi thì chẳng phải toi đời?

Tức Mặc Ảnh thấy hắn sắc mặt nghiêm trọng, vội lùi mấy bước, kiên định nói: "Sư tôn, trước khi đi đại sư bá có dặn ta, nếu người không chịu uống thuốc, thì cho uống thuốc viên. Nếu ngay cả thuốc viên cũng không chịu, thì sẽ đánh gãy chân ta."

Rồi lại đáng thương nhìn hắn: "Sư tôn đừng giận, cũng đừng mặc kệ ta… Sư bá đã luyện thuốc viên này bằng phương pháp trích lọc nhiều lần, chỉ cần uống một viên là đủ, không cần uống thêm nữa…"

Thẩm Mặc Ly tuyệt vọng. Huyền Thu Thủy quả nhiên là một trong những luyện đan sư hàng đầu tu chân giới. Viên thuốc nhỏ thế này mà tác dụng lập tức, có độc hay không chưa rõ, nhưng hiệu quả thì tuyệt đối mạnh.

Thẩm Mặc Ly lại nhìn Tức Mặc Ảnh — vẻ mặt cẩn trọng, ánh mắt lo lắng, dù biết hắn ghét thuốc vẫn cố dỗ dành ép hắn nuốt, rõ ràng rất quan tâm mà cũng… có chút e dè?

Hắn âm thầm tính toán, cảm thấy đồ đệ này dường như không giống trong truyện. Trong truyện, Tức Mặc Ảnh không hề để tâm đến lời khuyên của Thẩm Mặc Ly, một mực đòi nắm tay thái tử Ma giới, cùng nhau hủy hoại Đại Ninh quốc cơ mà?

Nhưng Tức Mặc Ảnh trước mắt… lại như rất để ý đến sư tôn.

Chắc do còn nhỏ, chưa tới tuổi phản nghịch?

Chờ thêm một lúc, Thẩm Mặc Ly không thấy cơ thể có dấu hiệu gì lạ, ngược lại hơi thở dần thông thuận, quả thực có lợi cho thân thể này.

Vậy là Huyền Thu Thủy định giữ hắn lại rồi tính sau? Hay có mưu tính khác?

Hiện giờ đã tạm giữ được mạng, hắn thầm nuốt lại nỗi lo, chuyển giọng: "Thực ra… cũng không quá đắng, còn không? Cho ta thêm mấy viên."

Không độc, còn có tác dụng trị thương. Thứ tốt như vậy, mỗi ngày ăn một viên, tu vi khôi phục rất nhanh ấy chứ? Với căn cơ sâu dày của nguyên chủ, ít ra không phải lo chết sớm.

Tức Mặc Ảnh: ???

Ngẩn ra một lúc, Tức Mặc Ảnh ấp úng: "Có… có đấy, nhưng đại sư bá nói… sư tôn chắc chắn sẽ không chịu uống thuốc, nên bảo ta…"

Thẩm Mặc Ly ngạc nhiên: "Bảo ngươi làm gì?"

Tức Mặc Ảnh nói: "Bảo ta mỗi ngày thừa lúc sư tôn không để ý mà lén đút một viên."

Thẩm Mặc Ly thầm nghĩ, chẳng lẽ Huyền Thu Thủy cũng biết hắn sợ uống thuốc, hay là nguyên chủ cũng vậy?

Thuốc này thực sự quá đắng, bản thân khó mà tự ép mình uống nổi, nếu đồ đệ ngoan ngoãn như thế, có thể giúp đỡ thì còn gì bằng.

"Rất tốt, vậy thì ngươi cố gắng đừng để ta phát hiện trước khi ngươi ra tay."

Tức Mặc Ảnh ngỡ ngàng, không ngờ khuyên uống thuốc lại thuận lợi đến vậy, ngây người giây lát rồi mừng rỡ gật đầu: "Vâng… vâng thưa sư tôn! Không thành vấn đề!"

Cho sư tôn uống thuốc mà vui đến vậy sao? Cười thế kia chói cả mắt đấy, nam chính à.

"Haiz…" Thẩm Mặc Ly thở dài. Khổ nhất trong đời là uống thuốc, nhưng không uống sẽ chết, vậy thì… chịu khổ còn hơn chết vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!