"Giờ còn cười được, xem lúc rút xương có còn cười nổi không!" Phù Chi liếc hắn một cái, phất tay áo rời đi.
"Sư tôn có kế hoạch gì không?" Đợi Phù Chi khuất bóng, Tức Mặc Ảnh ghé sát tai Thẩm Mặc Ly hỏi nhỏ.
Giọng nói ngay bên tai khiến Thẩm Mặc Ly hơi ngứa, nhưng hắn lại chẳng muốn né tránh, cũng nhỏ giọng đáp: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Đây hẳn là hang ổ cuối cùng của hắn rồi."
Tức Mặc Ảnh gật đầu, liếc nhìn dây Phược Tiên Thằng trên cổ tay Thẩm Mặc Ly, muốn nói lại thôi. Thẩm Mặc Ly biết hắn định hỏi gì, chỉ lười giải thích, khẽ phất tay: "Chưa đến lúc." Rồi ung dung tìm một góc ngồi xuống.
"Sư tôn." Tức Mặc Ảnh xé một mảnh tay áo, phủi bụi rồi đưa qua: "Ngồi lên đi, đất bẩn."
Thẩm Mặc Ly sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt đồ nhi nghiêm túc, chẳng giống đùa cợt. Lời "ta đâu yếu ớt đến vậy" ra đến miệng lại nuốt trở vào. Tức Mặc Ảnh vẫn kiên trì đưa tay ra, mắt trong vắt phản chiếu bóng hình hắn, cứ như nếu không nhận thì đồ nhi sẽ đứng đó mãi. Trong lòng Thẩm Mặc Ly khẽ run, n** m*m m** nào đó như bị chạm đến, sống mũi cũng hơi cay.
Hắn cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Được."
Phòng giam được chia bằng chấn song thép tinh luyện lạnh như băng, giống như từng chiếc lồng sắt nhốt lại từng con chim hoàng yến bị chặt cánh, tay đều mang xiềng Phược Tiên Thằng.
Tức Mặc Ảnh ngồi sát cạnh sư tôn, Thẩm Mặc Ly thì đang âm thầm quan sát người giam trong phòng bên cạnh: một nam tử trung niên, áo bào xanh trắng bạc màu, thắt lưng đeo ngọc bài, dù nét chữ không rõ trong bóng tối nhưng trang phục đúng là người của Chu Bội Môn.
Thẩm Mặc Ly thầm nghĩ, Ninh Tu vừa bị đưa đi, vị tán tu dùng đao pháp kia cũng là Chu Bội Môn, giờ trong ngục lại toàn là người môn phái này, thật sự trùng hợp đến lạ.
"Đạo hữu là người của Chu Bội Môn?" Thẩm Mặc Ly hỏi.
Từ lúc hắn và Tức Mặc Ảnh bước vào, ánh mắt từ khắp nơi đã đổ dồn về, có hiếu kỳ, có thương cảm, cũng có thờ ơ. Chỉ có người này là không hề nhúc nhích, không liếc nhìn lấy một cái, cứ thế ngồi im, mắt nhắm không động. Đến khi Thẩm Mặc Ly lên tiếng hỏi, y vẫn như không nghe thấy.
"Đạo hữu?" Thẩm Mặc Ly nhíu mày, nâng giọng hỏi lại.
Vẫn không phản ứng.
"Ngươi thật vô lễ! Sư tôn ta đang hỏi ngươi đó!" Tức Mặc Ảnh nhíu mày, không chịu được thái độ kia.
"Nhị vị đạo hữu không cần chấp. Người đó trước bị Phù Chi sai kẻ giả danh tiếp cận, hại thảm một lần, từ đó mới…" Có người trong phòng đối diện nhỏ giọng giải thích, nhưng chưa nói hết, người trung niên kia đã mở mắt, ánh nhìn sắc như điện quét tới, chặn ngang lời kẻ kia.
"Chuyện đó có liên quan gì đến chúng ta?" Tức Mặc Ảnh chẳng quan tâm hắn từng bị lừa, chỉ cần vô lễ với sư tôn, hắn không thể nhịn. Hắn giễu cợt: "Cùng là đồng môn, Ninh công tử còn nhỏ tuổi mà còn biết lễ độ, không giống hạng vô học như ngươi."
Nghe vậy, ánh mắt như băng của người kia lại quét tới, khóa chặt lấy hắn.
"Nhìn ta làm gì? Ta nói sai chỗ nào? Ngươi rõ ràng…" Tức Mặc Ảnh chẳng hề sợ, đang nói thì đối phương bỗng ngắt lời: "Ngươi vừa nhắc đến Ninh công tử, là ai?"
"…" Cái người này đúng là chẳng theo lẽ thường.
Thấy Tức Mặc Ảnh im lặng, y lại cao giọng: "Tiểu huynh đệ, ngươi nói vị Ninh công tử kia là…"
"Ai là tiểu huynh đệ của ngươi? Hỏi thì giả điếc, đến lúc cần lại muốn người ta trả lời, ta nợ ngươi à?"
Người trung niên khựng lại, hướng về phía Thẩm Mặc Ly khom người thật sâu: "Là ta thất lễ."
Thẩm Mặc Ly lười so đo, khẽ phất tay hoàn lễ, quay đầu nhìn đồ nhi, Tức Mặc Ảnh bấy giờ mới gật đầu hài lòng, đáp: "Ta nói là Ninh Tu công tử của các ngươi."
Khuôn mặt như tượng đất của người kia cuối cùng cũng hiện chút cảm xúc, ánh mắt lo lắng, giọng trầm: "Các vị gặp nó ở đâu? Nó… có ổn không?"
"Không ổn." Tức Mặc Ảnh không chút nể tình: "Hắn cũng bị Phù Chi bắt, giam ở nơi khác."
Sắc mặt người kia trắng bệch theo từng lời, đến câu cuối thì "phịch" một tiếng quỳ rạp dưới đất, miệng liên tục lẩm bẩm: "Là ta sai, đều tại ta…"
Thẩm Mặc Ly đoán được phần nào: "Theo ta biết, kẻ ở lại căn cứ này đều bị Phù Chi uy h**p, lợi dụng điểm yếu mà khống chế. Ngươi là gì của Ninh công tử?"
Dường như bị đả kích quá nặng, y chẳng nghe chẳng thấy, vẫn lẩm bẩm không thôi.
Thẩm Mặc Ly liếc nhìn đồ nhi trách móc, rồi lại hỏi: "Sư phụ của Ninh công tử là chưởng môn Chu Bội Môn — Công Tôn Dương, ta có quen biết. Ngươi không phải sư phụ hắn, nhưng lại lo lắng như vậy, chẳng lẽ là sư thúc? Nhưng hắn có vị sư thúc nào thân thiết như vậy sao? Hay là… cha hắn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!