Khi tỉnh lại, trời đã tối. Hắn bị trói chặt bằng Phược Tiên Thằng, nằm giữa rừng hoang ngoại thành. Bên cạnh là Tức Mặc Ảnh cũng bị trói, hôn mê chưa tỉnh.
Hắn thử giãy ra, nhưng dây càng siết chặt.
"Vô ích thôi. Phược Tiên Thằng chuyên dùng để trói tu sĩ, ngươi linh lực càng mạnh, giãy càng chặt. Trừ phi có người bên ngoài gỡ ra, bằng không ngươi không thể tự thoát." Giọng đầu mục vang lên trong rừng.
Thẩm Mặc Ly nhìn theo âm thanh, thấy gã bước ra khỏi bóng tối. Ánh trăng lấp loáng rọi xuống mặt gã. Dù giọng nói không đổi, nhưng diện mạo gã đã hoàn toàn khác.
"Ngươi... ta từng gặp ngươi." Thẩm Mặc Ly cố nhớ lại. "Hôm qua trên họa phường..."
"Không sai. Thẩm chưởng giáo, ta cũng có mặt trên con thuyền hôm ấy, tận mắt thấy ngài ra tay cứu người. Ta không phải đối thủ của ma đầu kia, nên rất cảm kích ngài đã cứu mạng ta." Gã lúc này đã thay bộ hắc y, thân hình linh hoạt, khác hẳn dáng vẻ uy nghiêm trong quan phục. Diện mạo cũng thay đổi hoàn toàn. Nếu không phải vì vẫn giữ giọng cũ, Thẩm Mặc Ly khó mà nhận ra.
"Cảm kích? Kiểu cảm kích thế này sao?" Thẩm Mặc Ly vừa trò chuyện vừa quan sát kỹ. Gã không phải tu sĩ, không biết dịch dung thuật, biến hóa thế này hoàn toàn dựa vào hóa trang, hắn thầm bội phục tay nghề của đối phương.
Tức Mặc Ảnh vừa mở mắt liền thấy cảnh này: dưới ánh trăng dịu dàng như nước, sư tôn đang chăm chú nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt bằng ánh mắt đầy tán thưởng. Kẻ đó dung mạo cũng coi như đoan chính, giọng nói có phần quen tai. Tức Mặc Ảnh chưa kịp nghĩ kỹ, trong lòng đã bốc lên một cỗ tức khí khó tả, toàn thân khó chịu.
Thẩm Mặc Ly hoàn toàn không nhận ra người bên cạnh đã tỉnh, tiếp tục trò chuyện: "Đại nhân cảm kích thật khiến người chịu không nổi. Các ngươi câu kết cùng ba tên tán tu kia, bảo sao chỉ ba tên với tu vi như thế, mà trong tay ngươi có cả Phược Tiên Thằng vẫn không bắt được suốt hai tháng trời."
"Ngươi có ý gì?" Từ rừng rậm đột nhiên có người nhảy ra la lối: "Gì mà chỉ ba tên như bọn ta? Chúng ta đều xuất thân từ đại môn đại phái! Hắn có giỏi thì dễ gì bắt được chúng ta?"
Kẻ này người thấp bé, da ngăm, cũng mặc hắc y, trốn trong rừng tối khó mà phân biệt. Chính là một trong ba tên tán tu. Gã thấy Thẩm Mặc Ly không buồn trả lời, như thể khinh thường không thèm tranh cãi, càng tức tối. Bước mấy bước kéo đầu mục: "Hoa Phương, lại đây, dùng Phược Tiên Thằng đánh với ta một trận xem ai lợi hại!"
"Lão Tam, đừng gây chuyện, quay về!" Một tiếng quát trầm ổn vang lên từ gần đó, chính là tên giả làm ông chủ tiệm ban nãy. Tuy giọng nói phát ra từ sau lưng, Thẩm Mặc Ly không trông thấy được dung mạo, nhưng nhận ra ngay.
Tên gọi là Lão Tam kia có vẻ rất nghe lời chủ tiệm giả, bực bội lẩm bẩm rồi lui vào bóng tối trong rừng.
Hoa Phương – tên đầu mục – không nói lời nào, hồi lâu mới lên tiếng: "Thẩm chưởng giáo, ngài có ơn với ta. Ta vốn định đưa các ngài rời khỏi tiệm rèn, tới chỗ thái thú đại nhân. Không ngờ ngài lại quay trở về tiệm, ta không cản được. Một khi bọn họ bị lộ, các ngài nhất định phải bị bắt, ta đành xin lỗi."
Thẩm Mặc Ly nghĩ lại, quả đúng là như vậy. Chỉ là khi ấy hắn nghĩ đối phương cẩn thận, không ngờ ẩn ý sâu như thế. Quan lại cấu kết tặc đạo, chẳng trách buôn bán bất hợp pháp mãi không dẹp được. Hắn hỏi: "Ngươi thiếu tiền? Làm quan sai, lương bổng chắc không đến mức thấp kém như vậy."
"Khà khà..." Lão Tam trong rừng cười quái lạ.
"Lão đại!" Một giọng gọi gấp từ phía xa truyền tới: "Hồi phục rồi! Đưa về, nhẹ tay một chút!"
"Biết rồi." Tên được gọi là lão đại – kẻ giả làm ông chủ cửa tiệm – trầm giọng đáp.
Hoa Phương thở dài: "Thẩm chưởng giáo, ngài đừng hỏi nữa. Rơi vào tay bọn họ, bị đưa về "căn cứ", dù ngài là chưởng giáo cao quý, cũng khó mà rời khỏi đó được. Bảo trọng." Nói rồi, gã bỏ đi.
"Căn cứ?" Thẩm Mặc Ly cúi đầu trầm ngâm, bị tiếng gọi của Tức Mặc Ảnh cắt ngang.
"Sư tôn."
Thẩm Mặc Ly lúc này mới nhận ra đồ nhi đã tỉnh: "Ngươi tỉnh rồi?" Hắn nhìn y, lập tức thấy sắc mặt Tức Mặc Ảnh không ổn, mồ hôi túa ra từng giọt. "A Ảnh, ngươi sao vậy?"
"Không sao... sư tôn... chỉ cảm thấy... hơi nóng..." Giọng Tức Mặc Ảnh khàn khàn.
"Có lẽ do thuốc mê bọn họ dùng quá liều, nghỉ một lát rồi sẽ ổn."
"Sư tôn…"
"Sao? Khó chịu lắm à?"
"Đệ tử... là bị đánh ngất..."
"…"
Hai bóng người cao lớn bước tới, kẻ đi đầu ra lệnh: "Lên đường!"
Thẩm Mặc Ly ngẩng đầu nhìn, thấy hai tên tán tu gọi là lão đại và lão nhị đã trở lại. Tên dẫn đầu chính là gã da ngăm giả làm ông chủ cửa tiệm. Giờ gã đã khôi phục dung mạo thật – da ngăm, người rắn chắc, chỉ là thay đổi nét mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!