Chương 30: Ma Tức

Phong Huyền mất đi con bài, lại không còn đồng minh, nhìn hai người kia mà mắt muốn phun lửa. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, hắn lắc mình bay thẳng về phía bờ.

Thẩm Mặc Ly sớm có phòng bị, động thân còn nhanh hơn hắn một bước, linh lực bừng lên, chụp thẳng cổ Phong Huyền.

Phong Huyền chạy không thành, cúi người tránh né, lại bị khí thế như thuỷ triều của Thẩm Mặc Ly ép quay lại đầu thuyền. Trường bào tung bay trong gió đêm, tiếng quát giận của hắn vang trong gió cũng chẳng còn mạnh mẽ nữa: "Mộ Ly! Hôm nay nếu ta không mang được ngọc đi, mọi chuyện chúng ta bàn bạc trước đó, hết thảy huỷ bỏ! Ngươi không sợ ta phơi bày bí mật của ngươi sao?!"

Mộ Ly cũng chẳng buồn nhìn hắn, nét mặt nhàn nhạt: "Vậy việc ngươi muốn biết, mãi mãi đừng mơ tới. Nặng nhẹ thế nào, tự ngươi cân nhắc."

"Ngươi!!" Phong Huyền giận đến trừng mắt, lại chẳng làm gì được. Hắn đứng vững, ngẩng đầu, ngón út giơ lên môi, thổi ra một tiếng huýt dài sắc bén vang dội.

Thẩm Mặc Ly thấy hắn gọi viện binh, ra tay càng nhanh hơn, lao thẳng tới, tay lật một cái đã có thêm mấy tấm bạo phù (phù chú nổ), rót linh lực vào rồi ném về phía Phong Huyền, phong toả toàn bộ đường lui. Miệng niệm chú: "Linh phù vi môi, bạo phá hư không!"

Tiếng nổ "ầm ầm" liên tiếp không ngớt, con hoa thuyền vốn đã lung lay giờ càng chìm sâu xuống nước, thân thuyền tràn ngập nước sông, bắt đầu từ từ chìm nghỉm.

"Khụ khụ khụ…" Khói bụi tan dần, lộ ra Phong Huyền thê thảm vô cùng, hắn vừa ho sặc sụa vừa sờ mặt: "Gương mặt của bản cung…"

"Chảy máu rồi… Mặt ta!" Hắn sờ thấy khuôn mặt yêu quý bị xé rách mấy đường máu, mặc kệ toàn thân đầy thương tích rỉ máu, đứng dậy ánh mắt âm hiểm tràn ngập phẫn nộ: "Ngươi trông như tiên giáng trần, mà ra tay lại thô lỗ như vậy! Làm hỏng mặt ta, tuyệt đối không thể tha!"

Thẩm Mặc Ly từng nghe qua: đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch nhược điểm. Hắn thật sự không cố ý nổ trúng mặt Phong Huyền, giờ thấy hắn tức đến thế, liền đề nghị: "Ngươi trả ngọc lại cho ta, ta chữa vết thương cho ngươi, cam đoan không để lại sẹo, thế nào?" Nói xong chính hắn cũng thấy mình mặt dày, cười gượng hai tiếng.

Phong Huyền liếc hắn sắc lẻm, ngẩng mặt dang tay, để ánh trăng sáng rọi xuống trán đầy máu và toàn thân, ma khí quanh người bắt đầu lưu chuyển. Trăng sáng như có thực thể, chậm rãi xoa dịu vết thương mới nổ ban nãy.

Thẩm Mặc Ly nhìn mà ngây ra.

Nguyệt linh (linh khí từ trăng) ảnh hưởng rất lớn tới yêu ma, có thể là nguồn sức mạnh, cũng có thể làm lệch tính tình và tâm trí.

"Điện hạ!" Giọng nữ mềm mại từ giữa sông vọng đến, một nữ tử vận lụa mỏng như khói bay đến nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Phong Huyền. Môi son mắt phượng, mười ngón đỏ thắm, thân thể quyến rũ nóng bỏng vô cùng — mà nói chính xác là… gần như không mặc gì.

Thẩm Mặc Ly chỉ cần liếc một cái liền nhận ra: chính là mị ma Mỹ Tâm Mị, từng xuất hiện trong giấc mơ cùng hắc bào khách.

Trận chiến cuối cùng trước khi nguyên chủ trọng thương chính là ở sơn động trong Ô Y quận. Mị ma dẫn dụ phần lớn nam tử trong thành vào động hút dương khí theo lệnh của hắc bào khách. Lúc đó, Vân Tước dẫn theo Tức Mặc Ảnh đi điều tra, Tức Mặc Ảnh do có "ẩn tật" nên không trúng độc, còn lại toàn bộ bị hạ gục. Khi Thẩm Mặc Ly dẫn người tới cứu, bản thân đã mang trọng thương.

Nhưng để cứu đồ nhi và sư đệ, Thẩm Mặc Ly đành phái họ rút lui, một mình đối đầu hắc y khách và đám khôi lỗi (rối ma) không ngừng trồi ra từ cổ trận phía sau, cuối cùng trọng thương hôn mê, bị Thẩm Dự chiếm thân.

"Tiện thiếp nghe thấy tín hiệu, đến chậm rồi." Mỹ Tâm Mị nửa quỳ trước Phong Huyền, thần thái cung kính, hoàn toàn khác vẻ yêu mị ngày trước.

"Không chậm, vừa vặn." Phong Huyền vết thương vừa lành, tâm tình tốt lên, lại khôi phục chất giọng lười biếng, hất cằm về phía Thẩm Mặc Ly: "Giúp ta cầm chân hắn."

Mỹ Tâm Mị hơi do dự, nàng từng thấy Thẩm Mặc Ly ra tay khi trọng thương, mình vốn không phải đối thủ, giờ càng không dám. Nhưng mệnh lệnh của chủ thượng, nàng không thể không tuân, chỉ đành gật đầu yếu ớt: "Vâng…"

Thẩm Mặc Ly thấy nữ ma này lần nữa xuất hiện, tâm tình phức tạp. Nếu không có nàng và hắc bào khách, nguyên chủ đã không trọng thương, cũng không rơi vào thế giới này, mọi thứ đã khác.

"Thẩm chưởng giáo, lại gặp rồi." Mỹ Tâm Mị bước lên vài bước, trên người ngân linh khẽ vang "đinh linh" theo mỗi bước chân, "Vân Tước tông chủ gần đây khoẻ chứ?"

Thẩm Mặc Ly không rõ vì sao nàng vừa gặp mặt đã nhắc tới Vân Tước, nhưng vẫn lễ phép đáp: "Hắn rất ổn, đa tạ quan tâm."

"Khà khà…" Mỹ Tâm Mị cười như chuông bạc, "Sao sư huynh đệ các ngươi ai cũng cùng một dạng, lạnh nhạt, xa cách nghìn dặm."

Miệng tuy đùa cợt, nhưng móng tay dài sắc nhọn dưới tay áo đã cử động, hương thơm ngọt ngào vô hình toả ra quanh người nàng.

Sau khi tận mắt thấy bao nhiêu nam nhân bị nàng ta làm ngã rạp trong sơn động, đến cả Vân Tước cũng không ngoại lệ, Thẩm Mặc Ly thừa hiểu sự khó chịu của mị ma chi tức (hơi thở mị ma), trong lòng sớm đã đề phòng. Ngay khi nàng bước bước đầu tiên, hắn liền vận khí phóng ra áp lực cường đại ép thẳng về phía hai người kia. Sông cuộn trào bên cạnh hoa thuyền, nước bắn lên trời, giáng thẳng lên người Mỹ Tâm Mị và Phong Huyền.

Tu vi của Mỹ Tâm Mị vốn kém xa hắn, chỉ nhờ mị tức mới đáng sợ. Nay không kịp áp sát, bị ép lùi lại liên tục, ngã trở lại bên cạnh Phong Huyền.

"Mỹ Tâm Mị, ngươi từ yêu quỷ tu thành mị ma, hút bao nhiêu dương khí của nam nhân, thế mà vẫn vô dụng như vậy?" Phong Huyền toàn thân ướt sũng, tóc nhỏ nước tong tong, trách mắng trút hết lên đầu nàng. Mỗi câu nói ra, mặt nàng tái thêm một phần, cuối cùng chỉ cúi đầu nhận tội: "Là thuộc hạ vô năng…"

"Hừ, bám sát ta, hắn kiêng kỵ độc của ngươi thì không dám lại gần. Chúng ta đi!"

Thẩm Mặc Ly thấy Phong Huyền lôi theo mị ma bỏ chạy, tốc độ như ánh chớp, lòng nghĩ ma động khó vào, nếu lần này để chúng thoát, thì trời đất mênh mông, biết bao giờ mới tìm lại được? Tình tiết sắp tới là đoạn Phong Huyền phản bội đồ nhi, khối ngọc này hôm nay phải đoạt cho bằng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!