Chương 26: Gà nói vịt nghe

Thẩm Mặc Ly ban đầu chỉ định dẫn một mình Tức Mặc Ảnh đến huyện Ô Y, vì y nhớ trong nguyên tác, tại thời điểm này, Tức Mặc Ảnh và Phong Huyền chính là ở huyện Ô Y mà quen biết nhau — khi y hoàn toàn không hay biết.

Vậy nên y quyết định chủ động xuất kích, trực tiếp dẫn người đi, giữ bên cạnh còn hơn trốn tránh vô ích.

Sau khi ra khỏi bí cảnh và xử lý xong mọi việc, y đến tìm đại đồ đệ Mộc Thiến Thiến hỏi về cách nàng thoát khỏi bí cảnh.

Nhưng Mộc Thiến Thiến lại trả lời ấp úng, thái độ né tránh, rất kỳ lạ.

Thẩm Mặc Ly thấy nàng đã bình an trở về, lại không khai thác được gì thêm, liền thôi không hỏi nữa, nhưng cũng âm thầm lưu tâm, sợ nàng gặp điều khó nói.

Vì vậy y tạm thời quyết định dẫn theo cả hai đồ nhi.

Tu sĩ ra ngoài không quá câu nệ, đến trưa hôm sau, Thẩm Mặc Ly đã dẫn hai đồ nhi cưỡi kiếm bay tới ngoại ô huyện Ô Y, nhẹ nhàng hạ xuống.

Vì dung mạo khí chất quá nổi bật, cả ba thay sang thường phục vải thô đơn giản, ung dung tiến vào thành.

Lần trước Thẩm Mặc Ly đến đây, đã là lúc mặt trời lặn, trong lòng rối bời, chẳng buồn ngắm cảnh. Lần này dẫn theo đồ nhi, lại dần quen thuộc với thế giới này, y chậm rãi quan sát phong cảnh nơi phố phường.

Huyện Ô Y dựa núi kề sông, khí hậu ôn hòa, thường có bạch lộ làm tổ sinh sôi, nên trước kia có tên là trấn Thiên Điểu.

Về sau, quân vương Đại Ninh nhìn trúng cảnh sắc hữu tình nơi đây, lập hành cung nghỉ mát, các thị vệ và sứ thần tùy tùng để tránh phô trương đều mặc áo đen.

Bách tính trấn Thiên Điểu tự hào vì hành cung được xây tại đây, đua nhau bắt chước y phục tùy tùng, dần dần trở thành trào lưu, cái tên huyện Ô Y cũng từ đó mà ra, thay thế tên gọi cũ.

Lúc này trời xanh vạn dặm, trong thành phồn hoa rực rỡ, hai bên đường phố cửa tiệm nối liền san sát, muôn hàng bày biện rực rỡ.

Mộc Thiến Thiến vui như mở cờ, từ cửa hàng lụa là gấm vóc đến tiệm châu báu kỳ trân, rồi lại sang tửu lâu trà quán thơm ngào ngạt, chưa kịp tìm chỗ nghỉ chân, Thẩm Mặc Ly và Tức Mặc Ảnh đã xách đầy tay đồ giúp nàng.

"Sư tỷ, đừng mua nữa, thật sự xách không nổi rồi." Tức Mặc Ảnh bất lực nói.

"Tiểu Mặc Ảnh, ta vui lắm mà! Ta chưa từng được đi dạo phố cùng ngươi với sư tôn bao giờ! Lần đầu đến đây, cái gì cũng có, hơn hẳn trấn Cô Tuyết của chúng ta!"

"Thiến Thiến, chúng ta đi dạo cả buổi chiều rồi, chắc các ngươi cũng đói, hay tìm chỗ ăn trước đã?" Thẩm Mặc Ly cũng lên tiếng.

"Vâng ạ, sư tôn! Vừa nãy ta nghe ông chủ tiệm vải nói, tửu lâu nổi tiếng nhất ở đây tên là Thiên Điểu Tầm Xuân, ngay phía trước thôi, chúng ta đi thử xem có ngon bằng Thiên Phủ Lâu không nha?" Mộc Thiến Thiến nói rồi kéo hai người đi tiếp.

Ba người đi ngang một quầy nhỏ bán thủ công mỹ nghệ, Thẩm Mặc Ly bị một đôi tua kiếm đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Tua kiếm dùng tơ xanh đậm làm chủ đạo, trong quá trình đan tay thủ công khéo léo pha thêm chỉ trắng, tạo nên hình ảnh vầng trăng khuyết cùng những vì sao. Giữa nền trời xanh sẫm, trăng sao tỏa sáng, như bạn đồng hành giữa đêm đen.

Hai tua giống hệt nhau, chỉ khác ở chỗ một cái đính chuỗi thủy tinh lam sắc, cái còn lại là bạch nguyệt, long lanh trong suốt, tinh xảo mà không mất vẻ trang nhã.

"Thật đẹp." Thẩm Mặc Ly vừa đi vừa nghĩ, "Chỉ tiếc là một đôi, ta không có đạo lữ, không biết người ta có bán lẻ không."

"Sư tôn, Tiểu Mặc Ảnh, mau lại đây! Ta tìm thấy rồi!" – Mộc Thiến Thiến từ phía trước gọi vọng lại.

Ba người ăn mặc như tu sĩ bình thường, tiểu nhị đánh giá một lượt rồi dẫn họ lên lầu vào một gian nhã các, Mộc Thiến Thiến gọi hết toàn bộ món trứ danh trong thực đơn.

Thẩm Mặc Ly nhìn nàng mà buồn cười, quả không hổ là đại đồ đệ của mình, cái dáng ham ăn này thật đúng là truyền thừa y nguyên.

Gian phòng trên lầu là loại nửa mở, phía hướng về đại sảnh treo rèm lụa mỏng, ngăn cách ánh mắt người ngoài.

Lúc chờ món lên, Tức Mặc Ảnh nói muốn đi dạo xung quanh, Thẩm Mặc Ly thì vén rèm, quan sát thực khách bên dưới. Giờ là lúc dùng cơm tối, đại sảnh chật kín chỗ ngồi, tiểu nhị đi tới đi lui, người người ồn ào, náo nhiệt phi thường.

"Đây rồi đây rồi, chư vị khách quan, món trứ danh của quán—" Một tiểu nhị kéo cửa bước vào, kéo dài giọng hô tên món: "Tầm mai dạo tuyết, ba phần; Ô long hí châu, ba chén; Liễu biếc khẽ khóc, một phần; Phượng đậu ngô đồng, ba bát; Ngọc trản đỡ vàng, một trản…"

Thẩm Mặc Ly nghe tên món thì chẳng hình dung nổi nguyên liệu, buông rèm bước tới bàn xem thử.

Tầm mai dạo tuyết là món dưa tuyết trộn mơ trắng, ô long hí châu là hải sâm nấu trứng cút, liễu biếc khẽ khóc là giá đỗ xào cà chua, phượng đậu ngô đồng là thịt gà hầm nấm hương, còn ngọc trản đỡ vàng là bí đao nhồi đầy gạch cua vàng óng. Nguyên liệu tươi ngon, hơi nóng bốc lên, sắc màu rực rỡ bắt mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!