Chương 24: Nguy cơ bại lộ

Cánh hoa mai trắng tinh lả tả rơi, tựa hồ bướm tuyết đậu nơi mi tâm Thẩm Mặc Ly.

Hắn không hề để tâm, trong lòng âm thầm cảnh giác, chớp mắt đã tra xét lại mọi việc xảy ra gần đây. Ngoài Huyền Thu Thủy ra, hắn chưa từng để lộ sơ hở.

Mà Huyền Thu Thủy vẫn còn mong hắn làm việc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng vạch trần.

Giọng Thẩm Mặc Ly trầm thấp: "A Ảnh, ngươi làm gì vậy, vì sao rút kiếm với sư tôn?"

"Người thật sự là sư tôn ta sao?" Giọng Tức Mặc Ảnh nhẹ như cánh hoa mai, mong manh dễ vỡ.

Thẩm Mặc Ly nghe mà tim thắt lại, vẫn kiên quyết đáp: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

"Kỳ khảo đầu tiên ta bị hạ độc, người đưa ta đến gặp sư bá xin thuốc giải. Đại sư bá bảo người đưa ta về rồi mới quay lại tìm nàng... Hai người đã nói những gì?" Tức Mặc Ảnh hỏi.

Thẩm Mặc Ly xoay chuyển suy nghĩ trong đầu: Chẳng lẽ khi đó hắn nghe thấy gì? Không thể nào! Việc quan trọng như thế, hắn rõ ràng phong bế ngũ giác, nếu Tức Mặc Ảnh vào thì hắn phải cảm nhận được.

"Sư bá ngươi nói... muốn ta mỗi tháng đến chỗ nàng lấy thuốc." Thẩm Mặc Ly trả lời.

"Chỉ vậy thôi? Lấy thuốc gì? Thuốc chữa thương của người ngày nào ta cũng đích thân đút, vết thương sớm đã lành."

"A Ảnh, nếu ngươi không tin, ta có thể đưa ngươi cùng đi mỗi tháng lấy thuốc."

Thẩm Mặc Ly mồ hôi lạnh thấm đầy lưng áo, vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

"…Trước kỳ đại khảo, ta từng nghe sư tỷ nói..." Thẩm Mặc Ly quay lưng lại với hắn, không thấy vẻ mặt đồ nhi, nhưng nghe ra sự giằng xé trong ngữ khí, "Không chỉ ta, cả sư bá và sư thúc cũng từng nghi ngờ người, đúng không? Từ khi người tỉnh lại sau trọng thương..."

"Tức Mặc Ảnh," Thẩm Mặc Ly ngắt lời, quay người lại, "Ngươi nghi ngờ ta đoạt xác sư tôn của ngươi?"

Khi đối mặt với ánh mắt đồ nhi, Thẩm Mặc Ly vốn định chết cũng không nhận, giờ phút này lại bắt đầu dao động. Hắn chưa từng thấy vẻ mặt này của Tức Mặc Ảnh.

Đôi mắt như sao trời biển cả ngày thường chỉ tràn ngập hình bóng hắn, giờ đây lại đầy phẫn hận cùng... hoang mang?

"... Đúng vậy." Tức Mặc Ảnh chậm rãi mở lời: "Nhân lúc người rời đi hôm nay, ta lên Nam Phong tìm sư bá hỏi cho rõ. Dù sao người chẩn mạch cho người cũng chỉ có sư bá. Đáng tiếc nàng đang luyện đan chưa ra, ta không gặp được nàng... Trở về, ta tự nhủ chắc do ta nghĩ nhiều. Nhưng trong hòm thuốc ở nội thất, ta tìm thấy cái này."

Hắn giương lên một tờ phương thuốc, nét chữ cuồng thảo rõ ràng, Thẩm Mặc Ly không hiểu nổi dược liệu bên trên, nhưng lại thấy rõ dòng ký tên phía dưới—một chữ "Dự".

Tim hắn khựng lại một nhịp, thầm than xong đời.

Đây là đơn thuốc Huyền Thu Thủy dùng để luyện đan cho hắn, lúc thu về, hắn quen tay ký chữ "Dự" ở cuối. Không ngờ thói quen nhỏ bé ấy lại trở thành lỗ hổng chí mạng.

"Trong bí cảnh, người từng nói với Vũ Văn Vấn Tuyết rằng tên người là Thẩm Dự. Khi đó ta chỉ nghĩ đó là hóa danh ngụy trang, không ngờ lại là tên thật, đúng không?"

"Thẩm Dự là... tên cũ của ta, cũng có thể coi là nhũ danh. Một người có vài cái tên cũng không có gì lạ. Chẳng lẽ chỉ vì vậy, ngươi liền nghi ngờ ta sao?" Thẩm Mặc Ly gắng gượng biện giải.

"Không chỉ vì vậy…" Tức Mặc Ảnh thực ra đã có cảm giác từ lâu. Người hắn theo đuổi suốt mười năm, hắn quá quen thuộc.

Từ khi Thẩm Mặc Ly tỉnh lại, hắn đã cảm thấy người thay đổi. Nhưng người lại đối xử với hắn rất tốt, tốt đến mức hắn chưa từng dám mơ. Như một giấc mộng đẹp có thể tan biến bất cứ lúc nào. Dù biết là giả, hắn vẫn nguyện chìm trong đó.

Cho đến khi Mộc Thiến Thiến nói với hắn một câu, khiến hắn bừng tỉnh. Dù chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng sự lo lắng khiến hắn không thể kiềm chế. Liên quan đến sư tôn, hắn không thể không hỏi, muốn rõ ràng, dù phải đau lòng.

"Vậy còn vì cái gì?" Thẩm Mặc Ly cầm lấy kiếm, đưa mũi kiếm kề trước ngực trái mình.

"Vì…" Tức Mặc Ảnh do dự, kiếm sắc cắt qua ngón tay Thẩm Mặc Ly, máu thấm đỏ đầu ngón. Hắn bỗng nhớ lại lần sư tôn đến cứu hắn và Vân Tước ở động núi Ô Y.

Khi ấy Vân Tước trúng độc của Mị Ma, tu vi gần như mất sạch. Tức Mặc Ảnh tuy không trúng độc, nhưng chiến lực cũng thấp, chẳng địch nổi ai. Hắc bào khách thoạt nhìn rất mạnh, nhưng đánh hắn hai chưởng chỉ là da tróc thịt bong, không đủ chí mạng—có lẽ vì nhằm vào cổ ngọc gia truyền của hắn.

Khi bọn họ rơi vào thế hạ phong, Thẩm Mặc Ly như thiên thần giáng lâm, vượt ngàn dặm đến cứu.

Tức Mặc Ảnh nhìn thấy rất rõ, khi người tới nơi, vạt áo nhuộm đỏ, bạch bào điểm máu như hoa nở, rõ ràng đã mang trọng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!