Chương 23: Giá Họa

"Chưởng giáo sư huynh! Cuối cùng huynh cũng về rồi!"

Thẩm Mặc Ly vừa bước vào nghị sự điện, Vân Tước đã lao tới đón: "Huynh đi đâu vậy? Ta đã truyền tin cho huynh không biết bao lần!"

"Rốt cuộc là có chuyện gì gấp vậy?"

"Đợt khảo hạch thứ hai trong bí cảnh, tiểu sư điệt Tức Mặc Ảnh và Mộc sư điệt rút thăm cùng nhóm với ba đệ tử của Phó Phong trưởng lão – Khúc Chỉ Nguyệt, Khúc Lâm và Bạch Văn. Năm người cùng tiến vào, giờ mất tích ba người!" Vân Tước vò đầu bứt tai. "Phó Phong trưởng lão đã đến nghị sự điện gây chuyện mấy ngày liền rồi, ta thực sự không xoay xở nổi nên mới..."

"Khoan đã." Thẩm Mặc Ly khó hiểu, "Ngươi nói mất tích ba người là sao? Bí cảnh săn bắn chẳng phải còn chưa kết thúc à?"

Nếu không vì Vân Tước gấp rút tìm hắn, vừa nãy hắn ổn thỏa sắp xếp cho Tức Mặc Ảnh xong là định quay lại tìm Mộc Thiến Thiến và mấy người kia. Hai huynh đệ họ Khúc vẫn còn bị hắn phong trụ trong rừng, Thiến Thiến và Bạch Văn còn đang nấp dưới tán cây chờ hắn quay lại.

Vân Tước ngạc nhiên: "Huynh nói gì vậy? Khảo hạch thứ hai đã kết thúc từ hôm kia rồi. Tất cả thí sinh đều đã ra khỏi bí cảnh, ngoại trừ tiểu sư điệt Tức Mặc Ảnh và huynh đệ họ Khúc."

Lúc này Thẩm Mặc Ly mới nhận ra – thời gian trong kết giới trôi nhanh chậm khác biệt với thế giới bên ngoài.

"Ảnh nhi ở..." Thẩm Mặc Ly ngừng lại giây lát, sửa lời: "Ta biết Ảnh nhi ở đâu. Còn hai huynh đệ họ Khúc, là chuyện gì?"

Vân Tước càng thêm nghi hoặc: "Huynh biết hắn ở đâu? Nhưng Phó Phong trưởng lão một mực khăng khăng rằng tiểu sư điệt Tức Mặc Ảnh dụ dỗ hai đệ tử của ông ta là Khúc Chỉ Nguyệt và Khúc Lâm, rồi mất tích, ý đồ bất chính."

Một luồng tà hỏa trong ngực Thẩm Mặc Ly bốc lên dữ dội. Hắn thầm nghĩ, tính tình mình vốn nóng nảy, phải nhịn, phải nhịn, thân phận lúc này quan trọng hơn.

Ngoài mặt cố giữ bình tĩnh: "Dụ dỗ? Ý đồ bất chính? Ảnh nhi từ trước đến nay không đánh lại được hai người đó, bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần, các ngươi thật sự nghĩ ta không biết gì sao?"

Phó Phong trưởng lão vốn cũng đang ở nghị sự điện, thấy Thẩm Mặc Ly đến thì bước tới đòi người, vừa đến gần đã nghe thấy lời hắn nói, lập tức lớn tiếng: "Mặc Ly, ngươi nói năng gì vậy? Đều là đồng môn thân thiết như người một nhà, bình thường luận bàn học hỏi lẫn nhau cũng là chuyện thường, sao lại nói là đồ đệ ta bắt nạt sư điệt?"

Từ tận đáy lòng, Thẩm Mặc Ly chán ghét vô cùng những mưu mô bẩn thỉu kiểu này. Nhìn vẻ ngoài đạo mạo giả dối của lão càng khiến hắn giận thêm, đành cố gắng hạ giọng, ôn hòa nói: "Sư thúc, bất kể bình thường là thật bắt nạt hay giả tỷ thí, chuyện trong bí cảnh, người nói hai huynh đệ họ Khúc bị Ảnh nhi dụ dỗ, có chứng cứ gì không?"

"Còn cần chứng cứ sao?" Phó Phong nâng giọng. "Có bao nhiêu đệ tử khác cũng vào bí cảnh đều thấy họ là một đội. Giờ Bạch Văn và Mộc Thiến Thiến đã trở về, hỏi bọn họ đồng đội ở đâu lại không biết, chẳng phải rõ ràng là bao che, thiên vị ư?"

"Sư thúc, chính họ cũng nói là, lúc đi đến bìa rừng đã uống nước Khúc sư điệt đưa, sau đó liền mê man bất tỉnh, không biết chuyện gì nữa. Nghe qua chẳng phải càng giống huynh đệ họ Khúc có điều khả nghi..." Vân Tước ở bên chen lời.

"Vân Tước! Không đến lượt ngươi lên tiếng! Hồ ngôn loạn ngữ gì đấy?!" Phó Phong trưởng lão trừng mắt giận dữ.

Một vị trưởng lão khác cũng phụ họa: "Mộc Thiến Thiến nói thế, tất nhiên là bênh vực Tức Mặc Ảnh rồi. Ai chẳng biết bọn họ thân nhau như ruột thịt."

"Đúng thế đúng thế, chưa biết chừng Tức Mặc Ảnh cho rằng huynh trưởng thường ngày nghiêm khắc là cố ý bắt nạt, nhân cơ hội này trả thù, giấu người ở đâu rồi cũng nên."

Thẩm Mặc Ly thầm bội phục trí tưởng tượng của đám người này. Bọn họ nói năng đâu ra đấy đến mức nếu không phải hắn là người trong cuộc, e rằng cũng tin rồi.

Nhưng hắn chẳng cách nào giải thích cho rõ – việc hắn cải trang đi vào bí cảnh đã là chuyện không dễ mở miệng, lại còn đưa đồ đệ gặp thượng cổ thần thú, càng là chuyện hoang đường. Thêm cả phù văn cổ xưa trên trán Tức Mặc Ảnh...

Hắn chỉ có thể day trán, nói: "Sư thúc, Vân Tước là người phụ trách kỳ khảo hạch này, xảy ra chuyện đương nhiên sẽ điều tra làm rõ, xin người đừng vội, hãy cho ta chút thời gian tìm hiểu rõ ngọn ngành."

"Hừ, nói cho cùng, người chưởng giáo của Cô Tuyết Sơn Phái là ngươi, không phải Vân Tước. Một đại sự như thế này, nếu ngay cả đệ tử bổn phái cũng để xảy ra chuyện, mất mặt là cả Cô Tuyết Sơn Phái chúng ta!" Phó Phong trưởng lão nói như đinh đóng cột.

Thẩm Mặc Ly trong tay áo siết chặt ngón tay: "... Sư thúc nói phải. Ta sẽ mau chóng điều tra rõ tung tích của các đệ tử bổn phái, để chuyện này từ đầu đến cuối được sáng tỏ, trắng đen phân minh."

Khi nói đến tám chữ "từ đầu đến cuối được sáng tỏ, trắng đen phân minh", hắn đặc biệt nhấn mạnh, ánh mắt dán chặt vào biểu cảm của Phó Phong trưởng lão.

Phó Phong như thể không nghe thấy, quay lưng dẫn các trưởng lão khác bước ra cửa.

Thẩm Mặc Ly lặng lẽ nhìn theo bóng lưng lão, vẻ mặt lạnh tanh, trong lòng đã nhảy lên đấm lão một trăm tám mươi cú.

Lão cẩu thối nát, thượng bất chính hạ tắc loạn, chẳng trách con riêng của lão lại ra cái dạng ấy, Thẩm Mặc Ly trong lòng thầm chửi.

Hắn nhớ rất rõ trong nguyên tác từng viết, Khúc Chỉ Nguyệt bề ngoài là đồ đệ được Phó Phong yêu quý, kỳ thực là con riêng mà lão lang chạ với một nữ nhân gió bụi bên ngoài sinh ra.

Vì sợ bị tông môn phát hiện chuyện dan díu với kỹ nữ ảnh hưởng danh tiếng và tiền đồ, lão nhốt mẫu thân của Khúc Chỉ Nguyệt ở nơi không ai biết đến, mặc bà tự sinh tự diệt đến chết trong cô quạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!