"Tiền bối, ý ngài là…" Thẩm Mặc Ly lần nữa đánh giá thanh hắc kiếm kia.
Trường kiếm toàn thân đen tuyền, vẻ ngoài mộc mạc, không hề có bất kỳ hoa văn nào. Chuôi kiếm bằng gỗ cổ, thân kiếm tối tăm không ánh sáng.
Nhưng nếu nhìn kỹ mép lưỡi kiếm, lại phản chiếu ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, hiển nhiên là chất liệu đặc biệt, sắc bén vô song. Lúc này thanh kiếm phát ra tiếng ngân nga khe khẽ, dường như đang hồi đáp lời vị Thần Tôn vừa nói.
"Không sai, thanh kiếm này chính là thần binh mà bản toạ vừa nhắc đến. Nó chưa có tên, cũng chưa từng nhận chủ. Trong tay bản toạ, vẫn chưa thể phát huy hết thần uy của nó." Thần Tôn vừa nói, vừa giơ tay định thi triển kiếm thức.
"Tiểu hữu, nếu ngươi còn ra tay giúp nó, thì giao ước giữa chúng ta liền xem như chưa từng có."
"Thần Tôn khoan đã, ta còn đôi lời muốn nói với đồ nhi." Thẩm Mặc Ly chen vào.
"A Ảnh." Y kéo Tức Mặc Ảnh sang một bên, thấp giọng nói: "Hiện tại ta sẽ truyền cho ngươi ba chiêu kiếm pháp Hàn Mai Phá Tuyết*, ngươi hãy ghi nhớ thật kỹ. Một lát nữa hãy cảm nhận cẩn thận khí tức lưu động trong thanh thần kiếm của tiền bối."
(*Hàn Mai Phá Tuyết – : kiếm chiêu riêng của chưởng giáo phái Cô Tuyết Sơn, mang ý nghĩa "cành mai lạnh phá tuyết".)
"Sư tôn… người vẫn còn nhớ kiếm chiêu sao?" Tức Mặc Ảnh ngờ vực hỏi.
Nếu sư tôn bị đoạt xá, tuyệt đối sẽ không thể biết được điều này.
"Ta chỉ mất trí nhớ, đâu có ngốc. Mấy thứ quan trọng như thế đều khắc tận xương tuỷ, sao mà quên được?" Thẩm Mặc Ly đáp một cách hiển nhiên.
"Nhưng ba chiêu Hàn Mai Phá Tuyết là kiếm pháp độc truyền của chưởng giáo, ngay cả Trưởng lão Phó Phong muốn học cũng không được. Người truyền cho ta như vậy là không hợp lễ nghi. Nếu để họ biết, nhất định sẽ…"
"Việc khẩn cấp, không thể câu nệ lễ nghi. Quy củ là chết, người là sống. Người đã chết rồi thì giữ quy củ để làm gì?"
Dưới sự truyền thụ của Thẩm Mặc Ly, Tức Mặc Ảnh ghi nhớ từng câu từng chữ ba chiêu kiếm pháp độc môn của chưởng giáo Cô Tuyết Sơn, sau đó nhắm mắt, lặng tâm lĩnh ngộ.
"Xong chưa? Nếu các ngươi muốn nhận thua, vậy thần binh này bản toạ xem như chưa từng nhắc đến." Thần Tôn mất kiên nhẫn thúc giục.
"Xong rồi." Tức Mặc Ảnh mở đôi mắt đen thẳm, cất cao giọng: "Thanh kiếm này là sư tôn giành cho ta, hôm nay ta nhất định phải đoạt được!"
Ứng Long chờ đã lâu, không muốn nói nhảm thêm, liền nhấc kiếm xuất chiêu:
"Chiêu thứ hai – Địa Đạo Vấn Linh."
Thanh trường kiếm đen tuyền khi Thần Tôn vung lên liền phát ra tiếng nổ đinh tai, kiếm khí lôi điện men theo mặt băng trên hồ cuồn cuộn lao về phía Tức Mặc Ảnh.
Băng tầng vỡ ra thành một đường, hàn quang toả rạng giữa trời nước mênh mông.
Tức Mặc Ảnh siết chặt kiếm, ngũ giác hoàn toàn mở rộng, toàn tâm tĩnh khí, cảm nhận kiếm khí hùng hồn từ thần kiếm đang lao tới.
Kiếm khí vô hình, mắt thường vốn không thể nhìn thấy.
Nhưng khi kiếm khí ập tới, hắn lại cảm nhận được hình ảnh một con giao long lẫm liệt phá sóng trồi lên hiện rõ trong thức hải.
Chiêu kiếm Thẩm Mặc Ly vừa truyền, hắn lập tức lĩnh ngộ: dùng cánh hoa mai mỏng manh dễ vỡ để phá tan tầng tầng lớp lớp tuyết dày như sắt – lấy nhu khắc cương. Hắn không thể đối đầu chính diện, phải tránh đi mũi nhọn, khéo léo hoá giải, sau đó như dòng suối nhỏ thẩm thấu tảng đá lớn, tìm ra sơ hở để phản công.
Địch yếu, ta yếu. Địch mạnh, ta càng mạnh.
Trong đầu Tức Mặc Ảnh xoay chuyển như điện.
Trên đời này không có chiêu thức nào hoàn mỹ tuyệt đối. Sơ hở… nhất định có sơ hở.
Hình ảnh giao long xuất hải càng lúc càng rõ trong thức hải.
Điểm yếu ở đâu?
Hắn chợt bừng tỉnh, nhanh như chớp vung kiếm, đâm thẳng vào ba tấc dưới yết hầu giao long.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!