"Long có cánh... Đây là Ứng Long sao?"
Dưới áp lực như dời non lấp biển, Thẩm Mặc Ly dần ý thức được rằng thứ đang hiện diện trước mắt y chính là thần thú được tôn xưng là Chiến Thần đệ nhất thượng cổ — Ứng Long.
Đông Hoang có núi, tên gọi Hung Khâu. Hung Khâu có long, tên gọi Ứng Long.
Tương truyền, Ứng Long từng là tọa kỵ của Nữ Oa nương nương. Bản thể của Ứng Long, mở mắt là mặt trời mọc, nhắm mắt là mặt trời lặn, cai quản thủy vực khắp tám phương sáu cõi*, hung mãnh vô song, chiến lực kinh người.
(* – bát hoang lục hợp: chỉ toàn bộ thế giới, bốn phương tám hướng)
"Sư tôn… người nói con thanh xà này chính là Ứng Long sao?" Tức Mặc Ảnh khó khăn mở miệng giữa cơn áp lực cuồn cuộn.
"Bí cảnh Cửu Tiêu này vốn đã có lời đồn là do long tức* hóa thành. Thứ trước mắt chúng ta, e là chỉ là tàn niệm** của thần long mà thôi."
(*Long tức: hơi thở của rồng
**Tàn niệm: một phần ý niệm còn sót lại của sinh linh cường đại sau khi tan biến)
Chỉ một đạo tàn niệm mà uy áp đã bá đạo đến thế, Tức Mặc Ảnh thoáng suy nghĩ rồi nói: "Vì vậy nên nó mới không có dao động linh lực…"
Thẩm Mặc Ly khẽ gật đầu: "Bởi vì nó không phải yêu thú, mà là thần niệm do chân thần biến hóa mà thành."
"Tiểu hữu là ngươi… Chúng ta lại gặp nhau rồi…" Giọng nói trầm đục vang lên như vượt ngàn năm tháng, truyền thẳng vào tai Thẩm Mặc Ly. "Vì sao ngươi lại mang theo vật xưa của bản tọa?"
Uy áp như thủy triều rút xuống, Thẩm Mặc Ly ngẩng đầu lên, thấy thần long khẽ gật đầu, đôi đồng tử sáng như minh châu đang nhìn thẳng vào y. Nó đang… nói chuyện với y?
"Tiền bối Thần Tôn, vãn bối cùng đồ nhi vô tình quấy rầy nơi nghỉ của tiền bối, thật lòng xin thứ tội. Vãn bối không lâu trước bị trọng thương, ký ức hỗn loạn, quả thực không nhớ nổi đã từng gặp qua tiền bối. Mong được lượng thứ." Thẩm Mặc Ly cung kính trả lời. "Còn về ngọc cổ này, là vật gia truyền của đồ nhi vãn bối."
"Ồ? Mất trí nhớ rồi sao?" Thần long hơi nghiêng người, chiếc đầu rồng khổng lồ tiến gần lại Thẩm Mặc Ly, hơi thở phả ra làm mái tóc dài của y khẽ lay động.
Thẩm Mặc Ly đứng yên bất động, để mặc nó quan sát, trong lòng sóng lớn cuộn trào. Y sợ với thần thông của nó, sẽ thấu rõ bí mật của bản thân.
"Hiện tại bên ngoài bí cảnh, là năm nào rồi?" Giọng của Ứng Long vang vọng như sấm sét cuồn cuộn từ chân trời, không nhắc gì đến chuyện khác.
"Khởi bẩm Thần Tôn, nay đã là năm Bính Thìn rồi." Thẩm Mặc Ly thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Bính Thìn... Vậy là một vòng luân hồi đã trọn, thời cơ vừa khớp." Thần long nâng phần thân trước lên. "Tiểu hữu đã trải qua sự việc này, thần hồn tất nhiên không ổn định, ký ức hỗn loạn, thiếu sót cũng là điều thường tình."
Thẩm Mặc Ly chấn động, trong lòng nghĩ: Kẻ áo đen kia rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến thế, có thể khiến nguyên chủ hồn phi phách tán, đến mức dù thay đổi linh hồn cũng không thể khôi phục thần hồn sao?
Y vẫn luôn cho rằng kẻ áo đen chính là Thái tử Ma tộc Phong Huyền, vì một mục đích chưa rõ trong sách mà dùng thủ đoạn khiến Tức Mặc Ảnh đến Ô Y Quận, từ đó quen biết y, phát triển nên câu chuyện của hai người.
"Ngươi nói... tiểu tử này là tiểu đồ của ngươi?" Thần long lúc này mới như sực nhớ ra sau lưng Thẩm Mặc Ly còn có một người khác, liền chuyển mắt sang Tức Mặc Ảnh hỏi: "'Ẩn tật' là vật truyền đời của nhà ngươi, không phải giả chứ?"
Tức Mặc Ảnh đối mặt thượng cổ chân thần cũng không hề khiếp sợ, tiến lên hai bước, lớn giọng đáp: "Khởi bẩm Thần Tôn, đúng là ngọc truyền gia của vãn bối. Chỉ là vãn bối không rõ nó có tên gọi gì."
"Khối ngọc này tuy hình thức giản phác, ánh sáng nội liễm, chẳng mấy nổi bật, nhưng dưới đáy lại hiện một vết sứt, xưa kia đã là như vậy," thần long chậm rãi nói, "Bổn tọa nói có đúng chăng?"
Tức Mặc Ảnh và Thẩm Mặc Ly liếc nhau một cái, Thẩm Mặc Ly liền xòe tay, cẩn thận quan sát khối cổ ngọc trong lòng bàn tay, quả nhiên không sai chút nào so với miêu tả của thần long: trên thân ngọc có một chỗ khuyết nhỏ cực kỳ tinh vi, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện.
"Thần Tôn từng biết tổ tiên của vãn bối?" Tức Mặc Ảnh kinh ngạc hỏi.
"Bổn tọa không quen tổ tiên nhà ngươi, nhưng lại tình cờ có quen với đại yêu đã tặng ngọc cho tổ tiên ngươi. Vật cũ trong tay, thấy là nhớ đến cố nhân…" Thần long than thở.
"Đại yêu? Thần Tôn nói là, ngọc này vốn là vật của một đại yêu?" Tức Mặc Ảnh từ nhỏ đã mang ngọc bên mình, nhưng biết rất ít về nguồn gốc của nó. Lần trước trong động, kẻ áo đen kia vì khối ngọc này mà đến, hẳn là vật mang dị thông.
"Không sai. Yêu ấy hình dáng như dê, sinh một sừng một mắt, thường trú trên núi Thái Hí, bên dòng sông Tẩm Thủy. Tâm tính như trẻ nhỏ, bản tính thiện lương, chỉ tiếc... là kẻ si tình." Đôi mắt thần long hướng ra mặt hồ mênh mang, như đắm mình trong hồi ức: "Bổn tọa kể cho hai tiểu bối các ngươi một chuyện vậy."
"Ngàn năm trước, yêu ma vốn là một, không phân biệt nhau. Người thống trị yêu giới khi ấy là Linh Tôn tên 'Thanh Linh', trị vì nhân đức, bách tính an vui. Nhưng thời cuộc không dài, đến đời thứ ba của hậu duệ hắn thì tàn bạo vô đạo, sinh linh đồ thán. Chúng yêu oán than khắp nơi, muốn phản kháng nhưng không ai đủ sức chống lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!