Chương 2: Tân tri thức

Trong tiểu thuyết Tu Chân Luyến Ái Pháp Tắc, giới tu chân có một đại môn phái tên là Cô Tuyết Sơn, thanh thế hùng hậu, bao trọn ngàn dặm núi non trập trùng thuộc dãy Cô Tuyết.

Đỉnh cao nhất gọi là Cô Tuyết Phong, quanh năm tuyết phủ trắng xóa, gió tuyết mịt mù, nhân gian hiếm người đặt chân đến, bởi thế mà có tên.

Vân Tước và Thẩm Mặc Ly đều là đệ tử do giáo chủ đời trước nuôi dạy từ nhỏ, tình cảm keo sơn thắm thiết. Từ khi Thẩm Mặc Ly kế nhiệm ngôi vị giáo chủ, Vân Tước cũng trở thành phong chủ của Ngũ Phong, quản lý năm ngọn núi lớn nhất trừ Cô Tuyết Phong ra, đồng thời xử lý mọi việc lớn nhỏ trong môn phái một cách chu toàn không chê vào đâu được.

Nói cách khác, Thẩm Mặc Ly quản đại sự, Vân Tước lo tạp vụ. Trong phái, trừ Thẩm Mặc Ly ra, lời của Vân Tước là có trọng lượng nhất. Chức phó môn chủ có thực mà không danh, bên ngoài thường đồn hắn nuôi dưỡng dã tâm. Nhưng với góc nhìn thấu triệt của "người đọc sách" là Thẩm Mặc Ly thì rõ ràng, Vân Tước đối với vị sư huynh của mình trung thành hơn cả chó trung thành, lấy đâu ra dã tâm?

"Vân Tước…" Thẩm Mặc Ly khẽ lên tiếng, "Có lẽ vì ta mới tỉnh lại đầu óc chưa tỉnh táo, vừa mơ một giấc mơ rất dài… Ta… ta khát nước muốn uống chút trà…" Lời vừa thốt ra, Vân Tước đã bưng một chén trà tới, dâng tận tay. Thẩm Mặc Ly nhấp ngụm nước, trong lòng xoay chuyển tính toán liên hồi.

Trong giới tu chân, việc hắn thế này… có thể coi là đoạt xá? Nhưng nguyên chủ thực lực cao như vậy, hắn nào có năng lực đoạt nổi? Vậy có nghĩa là… nguyên chủ đã chết? Hắn mới có cơ hội chiếm được thân xác này?

Dù không phải hắn cố ý, nhưng nhớ tới các tình tiết trong mấy cuốn truyện từng đọc — người đoạt xá bị phát hiện thì kết cục đều vô cùng thảm khốc — Thẩm Mặc Ly không khỏi lạnh người, suýt nữa sặc nước, ho sù sụ.

"Đại sư huynh, huynh chậm một chút." Vân Tước vội vàng đỡ hắn, xoa lưng giúp thuận khí, dìu hắn nằm lại giường.

"Không… khụ khụ… không sao…" Thẩm Mặc Ly thầm kêu khổ trong lòng: Ta vậy mà xuyên thành giáo chủ của phái Cô Tuyết Sơn! Trong truyện, nhân vật này lạnh lùng, tu vi cao ngất, là cao thủ hàng đầu giới tu chân! Còn ta thì thân thể yếu ớt, ngay cả con gà cũng không trói nổi, đóng giả thế nào nổi?

Không thì… giờ ta nói thật ra, có ai tin không?

Tin cái đầu ấy!

Chết rồi liệu có quay về được không?

Lỡ chết rồi cũng không về được, chẳng phải càng thảm hơn sao??

Thẩm Mặc Ly đang rối ren trong lòng thì một cơn đau dữ dội ập đến, ký ức rời rạc của nguyên chủ như nước lũ vỡ đê tràn vào đầu hắn, đau tới mức mồ hôi lạnh túa ra, cả người cong lại như con tôm.

"Đại sư huynh! Huynh làm sao thế? Đừng dọa ta!" Vân Tước hoảng hốt nhảy dựng lên, định chạy ra ngoài gọi người.

"Vân Tước!" Thẩm Mặc Ly bất ngờ níu hắn lại, giọng khàn khàn nói: "Ta không sao, chỉ là cần thời gian điều dưỡng."

"Để ta đi gọi sư tỷ tới xem cho huynh!" Vân Tước quýnh lên, sắp bước ra cửa.

Không được! Thẩm Mặc Ly rên thầm, ai tới cũng được, chỉ trừ người đó!

"Vân Tước!" Thẩm Mặc Ly giữ chặt tay hắn, tiếp tục nói: "Ta thực sự không sao… chỉ là… có một chuyện vốn không định nói với ai, nhưng ngươi là người thân cận nhất với ta, ta nghĩ nên nói thật cho ngươi biết."

"Sư huynh?" Vân Tước lập tức dừng lại, ánh mắt sáng rực, chăm chú nhìn Thẩm Mặc Ly chờ lời kế tiếp.

"Thật ra… ta bị tổn thương ký ức, nhiều chuyện trước kia đã quên sạch rồi."

Thẩm Mặc Ly cũng chẳng nói dối — nguyên chủ quả thực có nhiều đoạn ký ức rời rạc, trí nhớ như bị cắt vụn, cũng may không ảnh hưởng đến khả năng nhận biết người vật.

Nghe đến đây, Vân Tước đang định mừng vì được gọi là "người thân cận nhất", nghe thêm mấy câu phía sau thì đơ luôn: "Sư huynh… ý huynh là, huynh mất trí nhớ rồi?"

"…Phải." Thẩm Mặc Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt chân thành vô cùng.

"Vậy… chuyện chúng ta lớn lên cùng nhau, huynh cũng không nhớ sao?"

Thẩm Mặc Ly nghe đến câu này, cảm giác trong giọng điệu của Vân Tước còn mang theo mấy phần tủi thân. Đang định mở miệng đáp lại thì ngoài cửa truyền tới giọng nói của cô gái ban nãy: "Đại sư bá khỏe ạ!"

Vân Tước lập tức phấn chấn: "Tốt quá rồi, sư huynh, chắc sư tỷ hôm nay chưa vào lò luyện đan, không cần ta đi gọi mà đã tới! Nàng y thuật cao minh, chút nữa chẩn mạch kê thuốc, huynh sẽ mau khỏe lại thôi!"

Ta thì e là sẽ chết càng nhanh hơn thì có!

Thẩm Mặc Ly trong lòng kêu trời, đầu óc vừa tỉnh táo một chút đã bị dọa cho tỉnh hẳn.

Sư tỷ của Vân Tước chỉ có một — đại đệ tử đời trước của giáo chủ, Huyền Thu Thủy, đồng thời là sư tỷ của Thẩm Mặc Ly.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!