Nghe vậy, Bạch Văn ngẩng đầu nhìn Mộc Thiến Thiến một cái. Khúc Chỉ Nguyệt lập tức hết cười, quát lên: "Mộc Thiến Thiến, ngươi có ý gì? Ngươi quen hắn mà không quen ta à? Ta – Khúc Chỉ Nguyệt – là đệ tử được sủng ái nhất dưới trướng trưởng lão Phó Phong đấy!"
Mộc Thiến Thiến giả bộ kinh ngạc "A" một tiếng: "Thì ra là ngươi, ta nhớ ra rồi!"
Khúc Chỉ Nguyệt rất đắc ý trước phản ứng đó, kiêu ngạo ngẩng cái đầu mập lên, nhưng lại nghe nàng tiếp lời: "Sư đệ, ngươi chưa nghe sao? Truyền kỳ đệ tử trẻ con của Phó Phong trưởng lão đấy mà!"
Tức Mặc Ảnh bật cười phụ họa: "Trẻ con gì cơ?"
Mộc Thiến Thiến giơ tay đếm: "Chính là đứa bé năm bữa một ngày ấy mà, tên là gì nhỉ, Khúc... Khúc gì Nguyệt ấy? À đúng rồi, Khúc Chỉ Nguyệt! Trăng thì mảnh mai cong cong, ngươi lại gọi là "chỉ nguyệt"? Chắc là sinh vào ngày rằm? Không biết rằm hay ngươi tròn hơn nhỉ?"
"Ngươi... ngươi... miệng lưỡi sắc bén! Đừng tưởng có chưởng phong Huyền đứng sau là có thể ngạo mạn vô lễ!"
"Suỵt, nhỏ giọng thôi, ta nghe thấy rồi. Ngươi cũng đừng tưởng có trưởng lão Phó Phong nâng đỡ thì muốn bắt nạt ai cũng được!"
Tức Mặc Ảnh thấy sư tỷ đấu khẩu thắng bọn họ, bật cười: "Sư tỷ, chúng ta mau vào thôi."
Khúc Lâm cũng kéo Khúc Chỉ Nguyệt lại, khuyên nhủ: "Sư huynh đừng chấp nhặt với con nha đầu này, đại khảo quan trọng hơn."
Mộc Thiến Thiến bị Tức Mặc Ảnh kéo đi, cùng Bạch Văn xoay người hướng vào cửa bí cảnh, miệng còn không quên chọc ngoáy: "Đứa trẻ con, hình như chúng ta chung tổ, nếu các ngươi muốn cùng nhóm thì mau theo, không thì bọn ta đi trước đấy!"
Khúc Lâm nháy mắt ra hiệu với Khúc Chỉ Nguyệt, hai người cũng theo ba người họ, bóng dáng cùng biến mất trong ánh sáng của pháp trận vào bí cảnh.
Họ không hề phát hiện, phía sau bọn họ còn có một bóng trắng lướt qua, lặng lẽ theo vào.
Bí cảnh Cửu Tiêu hoàn toàn tách biệt với ngoại giới.
Hồ Ngọa Long và bí cảnh Cửu Tiêu đều gắn với truyền thuyết về chân long — một nói là nơi nó từng cư ngụ, một nói là nơi tàn niệm của nó hóa thành.
Thần long là thánh thú thượng cổ do trời sinh đất dưỡng, thân nửa thần. Tàn niệm của nó tụ khí thành kính, linh khí dồi dào. Cảnh vật bên trong — từ cầm thú đến cỏ cây — đều mang cơ duyên nhân quả.
Được tiến vào bí cảnh rèn luyện, đối với việc nâng cao tu vi vô cùng hữu ích. Dù kết quả vòng một ra sao, vòng hai gần như không ai bỏ thi.
Ngay khi vào bí cảnh, linh khí nồng đậm lập tức ùa vào, khiến ai nấy thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái lạ thường. Mấy người đứng yên tại chỗ, phóng mắt nhìn quanh — cảnh vật như chốn thần tiên, linh khí quẩn quanh, cây cối tươi tốt — danh bất hư truyền, xứng danh là bán thần chi kính.
Đúng lúc đó, từ bụi rậm gần nơi họ đứng, một con thỏ xám lao vun vút qua. Khúc Chỉ Nguyệt rút roi mềm, vụt mạnh một cái, "chát" — roi đánh trúng sau gáy con thỏ, khiến nó ngã lăn, giật giật vài cái rồi chết tươi.
"Haha, gia gia ta đã bắt được chiến lợi phẩm đầu tiên rồi!" Khúc Chỉ Nguyệt cười đắc ý, liếc Tức Mặc Ảnh một cái đầy vẻ khoe khoang.
"…" Tức Mặc Ảnh nhìn y như nhìn một kẻ ngốc, nhịn nửa ngày rốt cuộc cũng không nhịn nổi, nói: "Trời có đức hiếu sinh, ngươi không định bắt hết đám con mồi theo kiểu này đấy chứ?"
Khúc Chỉ Nguyệt không thèm để tâm, lôi từ trong lòng ra một túi Càn Khôn tinh xảo, lại moi từ túi ra một cái lưới, cho thỏ vào, cất lại trong túi, giơ túi lên, đầy vẻ tự hào nói: "Thì có sao đâu?"
Tức Mặc Ảnh tức mà bật cười: "Được được, đường đường trưởng lão đường, các ngươi lắm tiền nhất, cái túi Càn Khôn thêu chỉ vàng sợi bạc đó mau cất đi cho khuất mắt ta!"
Vừa dứt lời, hắn khẽ tung mình, mũi chân điểm nhẹ lên ngọn lá, hai tay dang ra, đảo một vòng giữa không trung rồi quay người đáp xuống trước mặt Khúc Chỉ Nguyệt. Mọi người chỉ thấy trước mắt hoa lên, còn chưa kịp nhìn rõ hắn ra tay thế nào, thì hắn đã nhẹ nhàng nâng một con linh tước đuôi lông xanh biếc trong lòng bàn tay. Con chim nhỏ còn ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt tròn xoe linh động.
Bạch Văn kinh hô: "Mặc Ảnh sư huynh giỏi quá! Bắt sống kìa!"
Tức Mặc Ảnh mỉm cười, lôi từ chiếc túi Càn Khôn giản dị bên hông ra một cái lưới săn, cẩn thận nhốt linh tước vào: "Huynh chim à, ủy khuất huynh theo ta mấy ngày, chờ thi xong ta sẽ thả ngươi."
Xong xuôi, hắn nhìn sang Khúc Chỉ Nguyệt, trêu chọc: "Ý ta là, bắt chết thì quá dễ rồi, muốn săn thì phải săn sống cơ."
Mặt Khúc Chỉ Nguyệt lúc này sầm lại, đổi đủ mọi sắc thái. Mới có vài ngày không gặp, Tức Mặc Ảnh đã tiến bộ thần tốc. Trước kia tu vi hai người ngang nhau, Khúc Chỉ Nguyệt toàn dựa vào người đông thế mạnh để bắt nạt hắn. Bây giờ thấy thân pháp lẫn tu vi của đối phương đã vượt xa mình, y nhất thời khó lòng chấp nhận.
Y hít sâu mấy hơi, trừng mắt, rồi quay đầu bỏ đi.
Bí cảnh Cửu Tiêu rộng lớn vô cùng, lộ trình mà nhóm người họ đã chọn là xuyên qua rừng, men theo bờ hồ – đường bắt buộc – rồi đi đến lối ra. Rừng rậm có khả năng che chắn tốt, lại nhiều linh vật, vừa tránh bị người khác tranh đoạt gây xung đột, vừa bảo đảm không thiếu tài nguyên, chỉ là điều kiện hơi kham khổ.
Mọi người vừa đi vừa săn linh thú, Tức Mặc Ảnh thu hoạch nhiều nhất, Bạch Văn ít nhất, còn Khúc Chỉ Nguyệt thì yên tĩnh được một ngày, không còn kiếm chuyện. Đến ngày thứ năm, linh lực và thể lực tiêu hao nghiêm trọng, y đến nói móc cũng không còn sức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!