"Ngươi! Ta là đệ tử được yêu quý nhất dưới trướng Trưởng lão Phó Phong trong Chưởng lão Đường đấy! Ngươi dám đánh ta?!" Khúc Chỉ Nguyệt vừa giận vừa sợ, hắn được nuông chiều từ nhỏ, quen thói càn rỡ, chưa từng bị ai ra tay như vậy, đến cả sư tôn cũng chưa từng.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Mặc Ly sắc lạnh như gươm, ánh nhìn lướt qua như băng sương cắt da.
"Còn chưa cút?"
Hắn lười dây dưa, tay lại giơ lên.
"Đừng đánh! Ta đi! Ta cút là được!" Khúc Chỉ Nguyệt hoảng loạn ôm mặt, kéo theo đám đồng bọn vừa bò vừa lết bỏ chạy.
Chờ đám người rời khỏi, Tức Mặc Ảnh mới lồm cồm bò dậy, phủi đất trên người, mặt mày sáng rỡ, giọng nhỏ nhẹ gọi: "Sư tôn."
"Ừ." Thẩm Mặc Ly nhìn bộ dạng thảm hại của y, trong lòng bức bối khó tả. Ban ngày hắn còn khen y chăm chỉ tu luyện, tối đến đã chứng kiến cảnh y vô phương đối phó với người ta, cực khổ lại chẳng có thành quả.
Người ta nói sư phụ dẫn vào cửa, tu hành nhờ bản thân. Nhưng Tức Mặc Ảnh từ đầu đến giờ là toàn bộ dựa vào chính mình. Mộc Thiến Thiến thì mấy chiêu hoa cỏ còn chưa dùng nổi cho bản thân, nói gì đến dạy sư đệ?
Mười ba tuổi kết đan, tám mạch linh cốt, thiên tư như nghịch thiên, vậy mà đến tận mười bảy tuổi vẫn chỉ có thế này... Thẩm Mặc Ly thở dài, chỉ nghĩ đến bốn chữ: minh châu bị phủ bụi.
Tức Mặc Ảnh nghe tiếng thở dài, niềm vui vừa rồi lập tức nguội lạnh, ấp úng: "Sư tôn... Ta thực sự đã rất cố gắng... nhưng... nhưng ta khiến người mất mặt rồi... xin lỗi..."
Đừng xin lỗi nữa... Thẩm Mặc Ly ôm trán, rõ ràng là ta thẹn với ngươi mới đúng.
"Đi theo ta."
"Sư tôn... đi đâu ạ?"
"Bôi thuốc."
Thẩm Mặc Ly đưa y về Cô Tuyết Biệt Uyển, xử lý vết thương trên người, từ tay chân đến lưng, chỗ nào cũng tím bầm sưng tấy.
"Đau không?" Thẩm Mặc Ly nhẹ giọng hỏi.
"Không đau."
"Ngươi vẫn là đứa trẻ, đau thì cứ nói."
"Ta thật sự không đau..." Tức Mặc Ảnh không cố chịu, trong lòng y lúc này tràn đầy niềm vui và mãn nguyện, chẳng còn tâm trí để cảm nhận nỗi đau, "Sư tôn..."
"Hử? Tay ta nặng quá sao?" Thẩm Mặc Ly dừng tay hỏi.
"Ta không còn là trẻ con nữa, xin người đừng xem ta là tiểu hài tử."
Thẩm Mặc Ly nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, đầy nghiêm túc của thiếu niên, nhìn mình không chớp. Lòng chợt ấm, khẽ đáp: "Được."
"Biết vì sao ta không lấy thân phận Chưởng giáo ra trừng phạt bọn chúng không?"
"... Không biết ạ."
"Nếu ta ra mặt bảo vệ ngươi, chúng sẽ đổi cách khác tìm ngươi gây sự. Chuyện này, ngươi phải tự mình giải quyết."
Tức Mặc Ảnh nhìn hắn một lúc lâu, rồi gật đầu chắc nịch: "Đệ tử hiểu rồi."
Xử lý xong thương thế, Thẩm Mặc Ly dọn một gian phòng cạnh biệt viện, cho y chuyển đến ở. Một là tiện để mình kèm cặp chỉ dạy. Hai là tránh để Khúc Chỉ Nguyệt lại tìm đến quấy rối khi y còn yếu.
Nhưng Tức Mặc Ảnh lại nghĩ khác, chỉ thấy sư tôn càng ngày càng đối tốt với mình. Nằm trên giường lăn qua lăn lại vì sung sướng, đến tận nửa đêm mới ngủ được.
Chỉ là Thẩm Mặc Ly không cho y thời gian nghỉ ngơi. Trời còn chưa sáng, y đã bị lôi dậy luyện kiếm. Từ lúc gà chưa gáy đến lúc chim ngừng hót, cứ thế ba ngày ba đêm, chỉ được nghỉ lúc ăn cơm, còn lại toàn là học kiếm chiêu mới.
Ba ngày trôi qua, cũng là ngày bước vào vòng hai kỳ khảo thí – săn bắt linh thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!