"Sư tôn!" Tức Mặc Ảnh chẳng biết đã quay lại từ khi nào, ánh mắt cong cong, dịu dàng nhìn y: "Ta trở về rồi, không làm người mất mặt."
"A Ảnh giỏi lắm." Thẩm Mặc Ly vỗ vai hắn, "Không uổng công khổ luyện."
Nhìn thần thái và đôi mắt sáng rực của hắn, lòng Thẩm Mặc Ly cũng thấy dễ chịu hơn nhiều: "Cấp Siêu Giáp, trăm năm qua chỉ có hai người…"
Tức Mặc Ảnh bật cười, mắt như sao trời, tựa hồ cất giữ cả dải ngân hà trong đó: "Ta biết mà, sư tôn. Chỉ có người và ta, hai ta thôi."
Sao lại không biết được? Bởi vì Thẩm Mặc Ly từng đạt cấp Siêu Giáp, nên Tức Mặc Ảnh mới điên cuồng nỗ lực, ngày đêm không nghỉ, chỉ để có thể theo kịp bước chân sư tôn, được đứng cạnh người, cùng người trở thành kẻ xuất chúng nhất.
"Ừm." Chỉ mong tên đồ đệ ngốc này đừng lại "não yêu đương", đừng để tên Thái tử ma tộc kia làm hại nữa, với ánh sáng chính diện của nhân vật chính, chắc chắn có thể bức phá thiên địa. Nhìn hắn vẻ mặt ngây thơ vô hại, Thẩm Mặc Ly lòng dở khóc dở cười – thế này là coi như đã tận tâm tận lực vì nguyên chủ rồi nhỉ?
Lời Nam Phong và Huyền Thu Thủy ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu y.
Sau khi đưa Tức Mặc Ảnh về phòng, Thẩm Mặc Ly y lời đến Nam Phong. Huyền Thu Thủy đang pha trà chờ sẵn.
"Đến uống chén trà đi." Huyền Thu Thủy bình thản nói, "Biết vì sao ta tìm ngươi không?"
"…Phong chủ đã chẩn mạch cho ta rồi đúng không? Vì sao không vạch trần ta?" Thẩm Mặc Ly biết việc này khó mà tránh, chi bằng nói thẳng ra, xem nàng rốt cuộc muốn gì.
Nghe vậy, Huyền Thu Thủy ngẩng đầu nhìn y chằm chằm. Gương mặt không thay đổi gì, vẫn là vẻ bình tĩnh như nước giếng sâu, nhưng trong mắt lại cuộn trào những cảm xúc vô cùng phức tạp – quá mức sâu nặng, như có cả hoài niệm lẫn thương cảm khiến người khác khó lòng nắm bắt.
Hồi lâu sau, Huyền Thu Thủy mới chậm rãi nói: "Ngươi gọi ta là Phong chủ, tức là không định nhận ta làm sư tỷ nữa sao?"
Thẩm Mặc Ly khó hiểu: "Đã biết ta không phải là hắn, sao ngươi còn bằng lòng che giấu giúp ta?"
"Nền tảng mấy trăm năm của phái Cô Tuyết Sơn… giờ phút này đều đặt trên vai ngươi. Sư tôn đã phi thăng, ta không giỏi tu võ; Vân Tước thì bướng bỉnh, dễ đi vào ngõ cụt; đám trưởng lão kia, từ khi sư tôn còn sống đã…" Huyền Thu Thủy thở dài, "Không nhắc cũng được. Đại khảo lần này, anh tài tụ hội, linh đan Hoán Vận khó cầu, ai ai cũng dòm ngó…"
Nghe đến đây, Thẩm Mặc Ly đã hiểu đến tám chín phần: "Cho nên, dù thế nào đi nữa, "Thẩm Mặc Ly" cũng phải xuất hiện nguyên vẹn trước mặt mọi người, không được có sơ sót – đúng chứ?"
Huyền Thu Thủy không trả lời, chỉ tiếp tục: "Cho dù ngươi không để Mặc Ảnh đến xin thuốc, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp ngươi khôi phục tu vi."
Thì ra là thế, trách sao hôm đó ở nghị sự điện lại thuận lợi đến vậy, Tức Mặc Ảnh cầu thuốc nhẹ nhàng như trở bàn tay.
"Ta là người luyện đan, trong giới tu chân này cũng dám tự xưng là đỉnh cao. Ta có thể giúp ngươi khôi phục tu vi trong thời gian ngắn, tất nhiên cũng có thể khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời… Huống chi, ba hồn bảy vía của ngươi – một hồn đã khuyết, một vía đã mất, phần còn lại tổn hại nghiêm trọng, căn bản không chịu nổi giày vò." Giọng nói của Huyền Thu Thủy phẳng lặng như thể đang kể chuyện bình thường, hoàn toàn không có ý đe doạ, nhưng lại khiến sống lưng người ta lạnh toát.
Nghe vậy, mặt Thẩm Mặc Ly biến sắc, hồn vía thiếu hụt? Là của ta, hay của nguyên chủ? "Ý ngươi là, thuốc ngươi cho ta… có độc?"
Quá sơ suất rồi. Lẽ ra y phải nghĩ tới từ lâu – nàng với nguyên chủ như tỷ đệ, đã nhận ra y không phải hắn, sao còn tốt bụng chữa thương giúp? Thì ra…
Nhưng mà dù có sớm biết thì sao? Muốn sống, muốn khôi phục tu vi, y có thể từ chối thuốc của nàng chắc?
Một ván cờ chết. Dù thế nào cũng không thể thắng.
Huyền Thu Thủy vẫn thản nhiên nói: "Chỉ cần ngươi coi mình là Thẩm Mặc Ly chân chính, là chưởng giáo Cô Tuyết Sơn, làm tròn trách nhiệm, bổn phận, ta sẽ luyện một viên đan cho ngươi mỗi tháng, không cần lo."
"Ý ngươi là… nếu ta không ngoan ngoãn làm Thẩm Mặc Ly, thì không có thuốc giải?"
Huyền Thu Thủy không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn y, chờ câu trả lời.
"Được rồi, ta đồng ý." Thẩm Mặc Ly thầm oán trong lòng – bắt ta làm chưởng giáo có gì không tốt chứ? So với chết thì tất nhiên là chọn làm Thẩm Mặc Ly rồi! Trước đây còn áy náy vì chiếm thân xác của hắn, giờ xem như trả lại một phần rồi.
"Nhưng mà," y nói tiếp, "Tính cách của chưởng giáo Thẩm vốn lạnh lùng, ta không bắt chước nổi, chỉ có thể cố gắng giả vờ thôi, nếu có ai nghi ngờ…"
"Chuyện đó không cần ngươi lo." Huyền Thu Thủy khẽ nhếch môi như cười mà không phải cười, "Tin tức ngươi mất trí nhớ sẽ sớm truyền khắp tu chân giới. Có khác thường chút cũng không bị nghi ngờ đâu."
Hai người ngầm đạt thành hiệp nghị – mỗi tháng Thẩm Mặc Ly đến Nam Phong nhận thuốc giải, Huyền Thu Thủy sẽ giữ bí mật, tiếp tục tuyên bố với bên ngoài rằng y chính là chưởng giáo Thẩm Mặc Ly.
Ba ngày sau, đợt khảo nghiệm thứ hai của đại khảo sẽ chính thức bắt đầu – săn linh thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!