Chương 11: (Vô Đề)

Ngày đại khảo

Vân Tước đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc của vòng khảo hạch đầu tiên.

Hồ Ngọa Long nằm ở tầng thấp nhất trong dãy Cô Tuyết, ẩm khí nặng nề. Dù nắng gắt giữa trưa, vẫn cuồn cuộn sương mù dày đặc.

Sương mù ấy là linh khí trời đất hội tụ mà thành. Giao cưỡi mây mà bay, uống gió sương, không ăn ngũ cốc, ngâm mình trong nước lạnh cực độ, tẩy gân luyện cốt, tâm đạo kiên định, thấm nhuần tinh hoa nhật nguyệt, tu luyện nghìn năm, mới có thể hóa rồng mà thăng thiên.

Hồ Ngọa Long nếu không vì quanh năm hàn khí nặng nề, người thường khó chống đỡ, thì đã là nơi tu luyện lý tưởng nhất rồi.

Trời vừa hửng sáng, Thẩm Mặc Ly đã có mặt bên hồ. Trên đỉnh tuyết hôm nay có tuyết lớn, y khoác thêm áo choàng trắng thêu hoa tối màu ngoài đạo bào trắng, như mai rơi giữa tuyết, nổi bật phiêu dật.

Từ xa, y thấy vài bóng người thấp thoáng còn đến sớm hơn. Trong màn sương mờ mịt, y nhận ra y phục của các phái. Đệ tử bổn môn mặc trường sam lam nhạt, rất dễ nhận ra. Bên cạnh là đệ tử phái Chu Bội, y phục xanh trắng, ngắn hơn một chút so với bổn môn, đang tụm năm tụm ba nói cười, ồn ào đến mức khiến mấy đệ tử áo trắng, giày đỏ bên cạnh liếc nhìn — đó là trang phục của Bách Luyện Các, y phục viền đỏ sẫm rất nổi bật.

Phía ngoài cùng… Thẩm Mặc Ly đang quan sát thì bỗng thấy một bóng đen vụt qua, lập tức vận khí phóng người đến nơi, đưa mắt nhìn quanh, nhưng đã không thấy tung tích.

"Chưởng giáo Thẩm!" Một tiếng gọi vang lên, cắt ngang ánh nhìn của y. Quay đầu theo tiếng, một nam tử trung niên mặc trường bào xanh trắng, tay cầm phất trần, đang chậm rãi bước đến. Ống tay áo rộng lật phất trong gió, hoa văn mây ẩn hiện sinh động như thật, bên hông treo một khối ngọc khắc chữ "Dương", thần sắc thân thiện, khí độ bất phàm. "Lâu quá không gặp, nghe nói chưởng giáo Thẩm gần đây bị thương, nay nhìn lại vẫn thần sắc như xưa!

Ha ha ha!"

Nhìn y phục và ngọc bài, Thẩm Mặc Ly đã có tính toán trong lòng, thản nhiên đáp: "Làm phiền chưởng môn Công Tôn quan tâm rồi."

Người đến chính là Công Tôn Dương, chưởng môn phái Chu Bội, một trong tứ đại phái. Công Tôn Dương khí lực sung mãn, giọng sang sảng, giữa sương mù dày đặc, tiếng ông vang dội, khiến đệ tử các môn xung quanh đều quay lại nhìn.

"Cung Tôn chưởng môn, người đến từ bao giờ vậy?" Thẩm Mặc Ly nhìn chăm chăm thanh đại đao vắt nghiêng sau lưng Cung Tôn Dương, dò hỏi.

"Hôm qua mới đến, trong phái có việc nên bị trì hoãn."

Hôm qua mới đến? Vậy người cuối cùng vào động kia, vác đại đao trên lưng, chẳng phải hắn rồi. Hắn ngẫm lại, đúng là hôm qua có gặp đệ tử Chu Bội Môn bênh vực Mộc Thiến Thiến ở trấn.

"Sư tôn!" Vừa thấy Thẩm Mặc Ly xuất hiện, Tức Mặc Ảnh liền nhanh chóng nhận ra bóng dáng người, đợi y chào hỏi với Cung Tôn chưởng môn xong thì lập tức bước tới bên cạnh.

"Đây… là Mặc Ảnh sư điệt? Giờ đã là nam nhi tuấn tú rồi! Lần trước lão phu thấy còn nhỏ xíu thế này." Cung Tôn Dương ánh mắt thẳng thắn lại đường hoàng, đánh giá Tức Mặc Ảnh một lượt, vừa nói vừa giơ tay ước lượng.

"Đệ tử Tức Mặc Ảnh kính chào Cung Tôn chưởng môn." Tức Mặc Ảnh cung kính thi lễ.

"Tốt tốt tốt. Lúc con còn nhỏ, ta đã bảo nhất định là người có thiên phú! Nghe nói mười ba tuổi con đã kết đan rồi?" Cung Tôn Dương hạ giọng cười cợt: "Nói nhỏ với lão phu, giờ đã là Linh giả rồi đúng không? Hửm? Các người, chưởng giáo đã có người kế thừa rồi!"

"Đa tạ Cung Tôn chưởng môn đã khen, đệ tử tu vi còn nông cạn, đâu dám khoe khoang trước mặt chưởng môn." Tức Mặc Ảnh liếc nhìn Thẩm Mặc Ly, thấy vẻ mặt người vẫn thản nhiên như thường, mới chắp tay khiêm tốn đáp.

"Hahaha! Thẩm chưởng giáo, đồ đệ ngươi không chỉ thiên tư hơn người, dung mạo xuất chúng, mà còn biết tiến lui đúng mực, phong độ đoan trang! Không biết hiền điệt đây đã có hôn ước gì chưa?" Cung Tôn Dương quay sang Thẩm Mặc Ly, cười lớn nói.

"…" Gì thế này? Thái tử Ma tộc Phong Huyền còn chưa tìm được, giờ lại tới chuyện liên hôn thế gia? Đường tu đạo của đồ nhi sao nhiều cám dỗ thế hả?

Thẩm Mặc Ly liếc nhìn Tức Mặc Ảnh một cái đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói: "Chưa từng."

Ánh nhìn ấy khiến Tức Mặc Ảnh khẽ chột dạ, vội quay đi, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào y. Hắn không rõ vì sao mình lại thấy chột dạ.

"Này Thẩm chưởng giáo, nam nhi đại trượng phu, dựng gia lập nghiệp trị thiên hạ, mà dựng gia phải đặt lên hàng đầu! Lão phu có một đứa con gái, không dám nói là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng đoan trang hiền thục…"

"Tiểu đồ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện phong nguyệt, nên lấy tu tâm dưỡng tính làm trọng. Tấm lòng của Cung Tôn chưởng môn, bọn ta xin ghi nhận." Thẩm Mặc Ly không để hắn nói hết, liền lạnh nhạt ngắt lời, "Tỷ thí sắp bắt đầu, bọn ta xin cáo từ trước." Nói đoạn liền kéo tay Tức Mặc Ảnh bỏ đi như chạy.

Tiếng của Cung Tôn chưởng môn vẫn vang vọng phía sau, không chịu buông tha: "Thẩm chưởng giáo đi thong thả! Tỷ thí còn lâu mà! Có thể định trước hôn sự, đợi tụi nhỏ lớn thêm…"

Tức Mặc Ảnh nhìn tay Thẩm Mặc Ly đang nắm lấy tay mình, trong lòng dâng lên một chút vui mừng khó tả. Không ngờ sư tôn lại từ chối dứt khoát như thế, khóe môi hắn khẽ cong lên, ngoan ngoãn đi theo người đến cạnh khảo trường.

"Sao ngươi không nói gì?" Thẩm Mặc Ly bất ngờ dừng bước, quay đầu hỏi Tức Mặc Ảnh.

Tức Mặc Ảnh đang mải suy nghĩ, suýt nữa đâm sầm vào người, vội dừng lại: "Sư tôn muốn đệ tử nói gì ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!