Chương 26: (Vô Đề)

Lừa gạt ông già không thì không biết, nhưng nếu cứ tiếp tục, sợ rằng sẽ trở thành người giàu nhất tỉnh.

Hai người đều muốn anh làm cho ít chuyện, nhưng anh lại cứ lờ đi, mấy nay đều tới mấy chuyện nhưng bọn học cũng cảm giác được Lục Tam Phong đang trốn tránh bọn họ.

Hai người cũng âm lặng lẽ tìm hiểu chút tin tức, lại càng nghi ngờ.

Nhảy xuống khỏi xe máy, Chu Kiến Quốc dẫn đầu và nói: "Anh Phong, lần trước anh đã hứa với bọn em. Giờ anh cứ đẩy tới đẩy lui là có ý gì?"

"Gần đây bận rộn, chờ tôi rảnh rỗi đã!"

Thế khi nào anh rảnh?" Tôn Long Bản nóng nảy đến mất bình tĩnh: "Đừng nói với em là đến khi ăn tết nhé, từ giờ đến tết còn som lắm."

"Không có, hai cậu hấp tấp thế, còn là anh em sao?" Lục Tam Phong nhíu mày.

Hai chữ "anh em" là lấy lệ cho qua quá nhiều lần, lại nghĩ trở mặt thì sợ đắc tội với Lục Tam Phong, rồi gà bay trứng vỡ, cái gì cũng không có được.

"Những gì tôi đã hứa với các cậu trước đây, tôi đều thực hiện. Tại sao lại đến đây làm loạn với tôi cái gì? Tiền máy cho chú cậu tôi cũng đưa rồi, tiền hoa quả trong thôn tôi cũng trả"

Vẻ mặt Chu Kiến Quốc đầy ấm ức, trong khoảng thời gian này, anh ta nói với người trong nhà, mình muốn có thành tựu, anh em mình rất lợi hạ, chỉ cần tùy tiện sắp xếp một chút là liền có thể làm chức quan nhỏ gì đó, trâu bò cỡ nào cũng nổ ra được.

Bây giờ bị khắp nơi chê cười.

Nhậm Thiên Bác nhìn hai người họ, con ngươi chợt đảo, Lục Tam Phong vội vàng nói: "Được rồi, tôi làm gần xong rồi, mới hai người đi ăn cơm uống rượu, yên tâm đi, anh em sao có thể bạc đãi nhau chứ?"

Hai người không công nữa mà lùi, cưỡi xe gắ máy đi, Nhậm Thiên Bác không nói một lời, quay đầu lái xe đi.

"Anh Phong, bọn họ không tin anh."

Lục Tam Phong nhìn xe rời đi, thầm nói: "Không phải không tin, mà không lừa gạt nổi nữa. Có điều tôi đã trưởng thành rồi, không cần dựa vào người nào nữa."

"Lừa?" Đầu To không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.

Trước đó Đầu To về đến nhà, nói từ đầu đến cuối chuyện của Lục Tam Phong một lượt, ba của anh ta lại bảo anh ta rằng Lục Tam Phong chỉ đang lừa gạt thôi, anh vốn không có ông ba nào ở tỉnh lỵ, bảo anh ta đừng suy nghĩ nhiều.

Nhưng Đầu To lại có niềm tin mãnh liệt với Lục Tam Phong, anh Phong nói đúng chính là đúng.

Nhậm Thiên Bác đuổi kịp hai người Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bần, nói chuyện vài câu, hai người tìm một quán cơm nhỏ ngồi xuống, Chu Kiến Quốc và tin kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho Nhậm Thiên Bác nghe.

Dù sao Nhậm Thiên Bác cũng là người trải đời, hơi nghĩ một chút là có thể hiểu được mấu chốt trong đó, lên tiếng nói: "Thế này đi, đến chỗ ở của anh ta một lần, không phải có thể biết được lai lịch của anh ta sao, cần gì phải ở đây đoán mò?"

Ba người liếc nhau, quyết định đi một chuyến.

Lúc xuống lầu một đám người xúm lại xầm xì chuyện hôm nay Giang Hiểu Nghi đi mua sắm quần áo, nhìn thấy một chiếc ô tô, hai chiếc xe máy liền dừng lại tán gẫu nhìn chằm chằm.

"Lục Tam Phong sống ở đây, phải không?" Nhậm Thiên Bác hỏi.

"Ôi, tìm Lục Tam Phong à, tên nhóc này kiếm được tiền rồi, người tìm cậu ta càng lúc càng nhiều."

"Còn không phải sao, lăn lộn nhiều thì rất nhanh có mặt mũi."

"Đúng vậy, các người làm gì?" Ngô Nhân Vũ đánh giá Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bản một chút, nhận ra người quen, nói: "Hai người không phải là anh em của Lục Tam Phong sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà chúng tôi không hiểu rõ anh ta, nhà anh ta làm gì, anh có biết không?"

"Nhà anh ta à? Trồng trọt trong thôn"

"Trong thôn?" Tôn Long Bản và Chu Kiến Quốc đều trợn tròn mắt, vội vàng nói: "Anh chắc chắn là trong thôn chứ không phải tỉnh lỵ à?"

Đám người cười vạng, Lục Tam Phong ở tỉnh lỵ? Đây chẳng phải là trò cười sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!