Buổi tối, bọn họ mệt đến nghiêng trái ngã phải, mê man ngủ trên giường chung. Hai nữ sinh Âu Dương Niếp Niếp, trợ lý tiểu Hồng ngủ ở phía đông, còn lại mấy người ngủ ở phía tây, La Đại Kinh còn ngáy ầm ầm.
Hu Dị mùa hè rất nhiều muỗi, vo vo ve ve, vô cùng phiền phức. Chúng bay vòng quanh mấy người, một hồi bay đầu này, một hồi lại bay đến đầu kia.
Tạ Lan Sinh nằm trên giường, thình lình cảm thấy như vậy không được. Anh nghĩ, nếu đốt phải Tân Dã, Niếp Niếp, quay phim sẽ bị ảnh hưởng! Bị đốt trên người thì còn may, chứ trên mặt thì sao? Trên miệng thì sao? Chẳng lẽ diễn viên chính lại vác cái cục sưng đấy lên màn hình lớn à? Vậy quá khó coi rồi. Chẳng những khó coi, còn không quá chân thật. Ở hiện thực quay hai ngày, nội dung phim lại có thể qua hai tháng thậm chí hai năm, diễn viên chính cứ mang theo vết sưng thì thật quá đáng.
Thế mà lại quên mất chuyện này. Lần tới mua cái màn được rồi.
Vậy hiện tại thì sao?
... Dậy đập à?
Không ổn, mọi người đang ngủ.
Đúng rồi, Tạ Lan Sinh nhanh trí, nhớ tới bản thân bình thường ở nhà là thể chất "Hút" muỗi. Trên cơ bản, chỉ cần anh ở đó, muỗi sẽ không đốt những người khác, chỉ đốt mỗi mình anh.
Ừm... Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, vén một bên chăn mỏng lên, để lộ ngực bụng còn cả tay chân, xoài tay chân nằm ngửa. Đêm Hu Dị rất lạnh, Tân Dã, Niếp Niếp đều quấn chặt chăn, chỗ có thể bị đốt không nhiều lắm. Đặc biệt là Tân Dã, thế mà lại còn mặc hẳn đồ ngủ với chất vải trơn bóng, hai người La Đại Kinh cùng Trương Kế Tiên thì ở trần, bản thân Tạ Lan Sinh thì cũng chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng. Chăn đệm của Tân Dã cũng rất đắt tiền, được hút chân không cất trong valy.
Thế nhưng, Tạ Lan Sinh vẫn luôn cảm thấy, Tân Dã dẫu cho sang chảnh nhưng kỳ thật cũng không khó hầu hạ, có gì ăn nấy, có giường thì ngủ, không quá đặc biệt để ý "Thoải mái", chỉ là mấy thứ đồ dùng cá nhân thoạt nhìn rất sang trọng mà thôi.
Ngủ... Ngủ... Lan Sinh lo lắng cho mình nửa đêm quá lạnh liền lôi chăn về, nghĩ nghĩ, dứt khoát cuốn chăn lại thành một cuộn, trực tiếp đạp xuống mặt đất.
Đêm đó, anh vừa lạnh, lại ngứa, không ngủ ngon lắm. Muỗi vẫn vo ve bay qua lại không ngừng bên người anh, hết đợt này lại đến đợt khác.
Anh rất khó chịu.
Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện thứ nhất sau khi Tạ Lan Sinh rời giường chính là kiểm tra hai diễn viên chính Tân Dã cùng Âu Dương Niếp Niếp có bị đốt hay không. Anh khoác áo sơmi trên lưng, đi đến trước mặt Tân Dã mới vừa rửa mặt trở về.
Bởi vì chiều cao có điểm chênh lệch, Tạ Lan Sinh ra lệnh với Tân Dã: "Tân Dã, cúi đầu."
"? ? ?"
Tạ Lan Sinh cũng không thừa lời, trực tiếp đưa tay ôm lấy bên tai Tân Dã, dùng một chút lực, khiến đối phương cúi đầu.
Tân Dã vừa định hất cánh tay gầy nhỏ của Tạ Lan Sinh, nào ngờ lại rơi vào trong ánh mắt trong trẻo long lanh của đối phương. Tạ Lan Sinh dùng đôi đồng tử nhạt màu nhìn lướt một lượt từ trên trán Tân Dã, xuống đến môi, vô cùng nghiêm túc. Tân Dã có thể từ nơi đó nhìn thấy bóng dáng bản thân, y liền ngừng động tác.
Trên tay Tạ Lan Sinh dùng sức, xoay mặt Tân Dã sang bên trái, nhìn nhìn, lại xoay bên phải, cũng nhìn nhìn, còn vén tóc Tân Dã kiểm tra trán cùng với thái dương. Đến lúc này, Tân Dã rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nắm lấy một bên cổ tay đối phương, hất một bên ra, hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Thấy nhóm diễn viên chính cũng chưa bị đốt, Tạ Lan Sinh liền cười đắc ý. Anh lui ra phía sau một bước, ngó chỗ này rồi ngó chỗ kia, một hồi lại gãi mu bàn tay, chốc lát lại gãi khuỷu tay. Nhìn Niếp Niếp, lại về nhìn Tân Dã, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ: "Cái chốn tồi tàn này toàn là muỗi thôi, tôi nhìn hai người xem có bị đốt không! Tốt rồi, may sao hai người không bị đốt, có thể tiếp tục quay hôm nay."
Nói xong, lại vui vẻ, dùng ba ngón tay nắm cằm Tân Dã, ngắm nghía: "Nhìn xem, láng mịn biết bao!"
Tân Dã rõ ràng ngẩn người, Tạ Lan Sinh lại quay đầu: "Tiểu Lục à, cậu lên trấn trên mua khay nhang muỗi đi! Ngồi máy kéo của anh Lưu á! Anh Lưu vừa vặn cũng muốn đi đó!" Một bên trên mặt anh có một nốt muỗi đốt to, bên còn lại thì in họa tiết ga giường.
Sau khi nhận được sự ưng thuận, Tạ Lan Sinh về lại trước "Giường", khom lưng, nhặt chăn trên mặt đất lên, dùng sức đập đập, quăng lại trên giường.
Tân Dã tiến lại, chống cánh tay xuống, đánh giá trên dưới vết đốt đầy người anh, hỏi: "Đạo diễn Tạ, đi ngủ mà còn luyện võ à."
"Từ nhỏ đã vậy rồi."
Tân Dã nghe xong cười lạnh hai tiếng: "Ở nhà khách mấy ngày nay thì lại ngoan ngoãn y chang mèo con vậy."
"..." Bị phát hiện rồi. Tạ Lan Sinh nhỏ giọng nói, "Quả thật là cố tình nuôi muỗi đó ... Đừng để cho Niếp Niếp nghe được." Bằng không, vốn không có vấn đề gì cũng chắc chắn khiến cô ấy áy náy.
"Con người anh... Quả thực..." Tân Dã phát giác bản thân có chút không nhìn nổi Tạ Lan Sinh như vậy nữa, im lặng một lát, chợt quay đầu lại, tay chỉ tiểu Lục, lại chỉ vào cửa, "Còn đứng ngốc ở đó làm gì!"
Hôm nay còn muốn quay về không đây? !
Tiểu Lục bị y dọa sợ, nhanh chóng khom lưng, bỏ chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!