Thành lập trường quay, đoàn phim 《 Gốc rễ 》chờ khởi quay, vấn đề tài chính tạm gác lại. Tạ Lan Sinh chỉnh sửa lại kế hoạch quay, xếp những cảnh cần quay tại "Thôn Hu Dị" lại gần nhau, kế hoạch quay chính xác đến từng ngày.
Mà nam nữ chính, Tân Dã còn có Âu Dương Niếp Niếp, cũng đều bắt đầu học lời thoại.
Âu Dương Niếp Niếp chưa từng đi học, không biết nhiều chữ, Tạ Lan Sinh liền dạy từng câu một, hết sức kiên nhẫn. Âu Dương Niếp Niếp học thuộc lòng, còn vẽ tranh bên cạnh, nhìn đến chữ "Ngang" liền vẽ một đường ngang, nhìn đến chữ "Dọc" liền vẽ một đường thẳng, dùng để phụ trợ. Cứ như vậy, mỗi lần cô nhìn thấy mấy dấu hiệu này liền có thể nhớ được nội dung cả câu.
Bởi thông minh, thông qua phương pháp như vậy cô có thể học được thoại của "Thải Phượng", nhưng Tạ Lan Sinh thương Niếp Niếp, liền mua ở thành phố mấy cuốn sách giáo khoa dùng cho thiếu nhi cho cô. Trước dạy đối phương bính âm Hán ngữ, lại dạy đối phương đọc sách nhận biết từ theo hệ thống, rảnh rỗi liền dạy, không hề gián đoạn. Âu Dương Niếp Niếp vui vẻ chăm chỉ, rất nhanh liền biết mấy trăm chữ.
Tạ Lan Sinh nói với Âu Dương Niếp Niếp: "Niếp Niếp, nếu không muốn về lại quê, có thể tiếp tục làm diễn viên. Có điều, nếu không biết chữ, sẽ không có cách nào đọc kịch bản, không phải đạo diễn nào cũng có thể dạy em đọc từng chữ một được."
"Vâng." Âu Dương Niếp Niếp năm nay 22 tuổi, mắt to, làn da trắng nõn, "Đạo diễn Tạ, em sẽ chăm chỉ học."
Tạ Lan Sinh liền xoa đầu: "Ngoan."
"Đạo diễn Tạ, " Âu Dương Niếp Niếp nói, "Ngài đưa em đi đóng phim, còn dạy em đọc sách viết chữ, ngài là đại ân nhân của em."
Tạ Lan Sinh có một chút không được tự nhiên: "Đừng nói thế, đây là điều nên làm."
"Là thật đó ạ." Âu Dương Niếp Niếp nói. Lúc cô 18 tuổi với 20 tuổi từng hai lần muốn kết hôn lập gia đình, nhưng mà hai người đàn ông đều qua đời, một phát bệnh, một ngã sông, vì thế cô liền biến thành "Khắc phu", ở quê nhà bị tránh né như rắn rết. Là Tạ Lan Sinh vẽ ra một tương lai khác cho cô, khiến cô cảm thấy, dẫu cho cánh của cô yếu đuối, nhưng vẫn có thể bay đến bờ biển bên kia.
Tạ Lan Sinh không ngờ rằng vẫn còn một người không biết chữ, cũng cần phải dạy.
Tân Dã.
Có điều, khác biệt với Âu Dương Niếp Niếp chính là Tân Dã đã có sẵn trình độ cấp hai. Câu chữ cơ bản không có vấn đề, có thể đọc 99% kịch bản, chỉ không biết hoặc không hiểu những từ hiếm có lạ lẫm. Tân Dã nghe, nói vô cùng tốt, tiếng phổ thông của y cực kỳ tiêu chuẩn, cơ bản không ai có thể phát hiện y không phải "Dân bản xứ" Trung Quốc, song gặp phải văn bản chuyên môn thì kém một chút, ví như thành ngữ hiếm thấy. Chữ của y kỳ thật rất đẹp, nhưng không viết được chữ quá phức tạp.
Y biết tiếng Trung, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, song trình độ không bằng tiếng Anh.
Con người Tân Dã bối cảnh phức tạp. Ông ngoại y vào khoảng năm 1937 lựa chọn bỏ học, gia nhập quân đội quốc gia, ở tỉnh xx từng giành được một loạt huy chương Lục Hải Không. Năm 1945 tham gia sát hạch toàn quốc từng được cử đến lục quân Mỹ tham mưu đại học. Năm 1950 lấy thân phận đoàn viên của phái đoàn Trung Quốc tại Nhật Bản lần thứ hai đến Mỹ, lấy một học vị tiến sỹ, theo học triết học gia nổi tiếng. Mẹ Tân Dã sinh năm 1948, năm 22 tuổi sinh ra Tân Dã cùng một người Trung Quốc.
Năm 1977, sau khi Văn X kết thúc, cha đẻ Tân Dã đền ơn tổ quốc nhưng người mẹ thì không muốn rời đi, hai người lấy ly hôn kết thúc. Mẹ Tân Dã tự mình nuôi nấng y ăn ngon mặc đẹp lớn lên, mãi đến năm 1983 mới tái giá, Tân Dã năm ấy mười một tuổi. Do đó, bởi vì cha mẹ đẻ có một bên là quốc tịch Mỹ một bên khác là quốc tịch Trung Quốc, Tân Dã liền có cả hai quốc tịch, đến năm 18 tuổi có thể lựa chọn lại. Có điều, chẳng ai ngờ được, Tân Dã vào năm 18 tuổi độc lập tự quyết chọn Trung Quốc, bị nói là "Thích gì làm nấy". Nhưng Tân Dã người ta nói, dùng quốc tịch Mỹ vào Havard không thể chứng minh bản thân tài giỏi, làm người Trung Quốc thi đỗ mới có thể thể hiện bản lĩnh của y. Mới nghe thì vô cùng nhảm nhí, song Tân Dã quá khó đoán, quá thần kỳ, người xung quanh y cũng không thể mười phần khẳng định là y nói nhảm. Cuối cùng thì việc "Đường đi quá đơn giản, quá easy, ta phải nâng cao độ khó sinh tồn" đối với Tân Dã mà nói thật đúng là không phải không có khả năng.
Tựu chung lại, tiếng Anh của Tân Dã tốt hơn so với tiếng Trung, còn có thể viết được mức văn hay chữ tốt. Nhưng bởi vì cha mẹ đẻ đều là người Hoa, còn rất ái quốc, Tân Dã từ nhỏ đã nói tiếng Trung, không bị giọng địa phương, đạt tiêu chuẩn hơn so với người bình thường. Y đọc viết có chút vất vả, xấp xỉ trình độ đầu cấp hai.
Sau khi ý thức được điểm này, Tạ Lan Sinh cũng "Dạy" Tân Dã.
Tân Dã mỗi ngày dùng bút khoanh mấy chữ y không biết, chờ Tạ Lan Sinh dạy Niếp Niếp xong lại về phòng dạy y. Song Tân Dã thông minh, "nền tảng" cũng tốt, Tạ Lan Sinh đọc một lần là Tân Dã có thể nhớ kỹ toàn bộ.
Vào buổi tối trước ngày quay, Tạ Lan Sinh đến phòng Âu Dương Niếp Niếp giúp cô tập thoại, mất hết hai tiếng, giúp Niếp Niếp đọc kịch bản 《 Gốc rễ 》 từ đầu tới đuôi hết một lần, rốt cuộc mới yên tâm.
Sau khi về phòng, anh lại hỏi Tân Dã: "Tân Dã, nội dung mới thêm có thể đọc được không?" Đêm qua anh lại gia tăng mấy câu thoại cho Tân Dã.
Tân Dã lại quăng trả bằng một câu hỏi vặn: "Lại đến chỗ Âu Dương hả?"
Tạ Lan Sinh cười: "Ừ."
"Bận như thể con quay vậy."
"Phải dạy cô ấy mà." Tạ Lan Sinh nói, "Cô ấy nói muốn làm diễn viên chuyên nghiệp, vậy nhất định phải biết chữ mới được. Mấy tháng này tôi dạy cô ấy nhiều một chút, để cô ấy sau này còn có đường để đi." Tạ Lan Sinh vừa nói, vừa kéo một cái ghế, cách bàn gỗ, ngồi xuống đối diện Tân Dã.
"Con người anh, " Tay Tân Dã chống cằm, nhìn Tạ Lan Sinh: "Đối với ai cũng tốt, với bản thân thì không."
"Vẫn ổn mà." Tạ Lan Sinh không thảo luận về bản thân, lại hỏi, "Tân Dã, có chữ nào không biết không?"
Tân Dã lật kịch bản đến một trang, quăng lên người Tạ Lan Sinh: "Có một." Y không biết bính âm Hán ngữ, cũng không học, cảm thấy "a" biến thành "A" thật là quái dị.
"Để tôi xem..." Tân Dã khoanh vòng quá rộng, khoanh hết mười mấy chữ. Tạ Lan Sinh xem nửa ngày, cuối cùng cho rằng đối phương không biết chữ "Chụt"*.
*Nguyên văn: (Toát)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!