Chương 7: (Vô Đề)

Tạ Lan Sinh cũng cảm giác được, song anh căn bản không nói nổi, thắt lưng cũng càng gập dữ dội hơn, ho từng trận dồn dập. Anh chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang trèo lên thực quản muốn tuôn ra ngoài, vừa há miệng thì chính là một bãi máu. Tiếng ho của anh mang theo dư âm, vừa thê lương lại thảm thiết.

Cằm Tân Dã kéo căng, nói: "Đi bệnh viện." Nói xong, y khom người, một tay ôm vai Tạ Lan Sinh, một tay nhấc khớp gối Tạ Lan Sinh, bế anh dậy, ống quần của Tạ Lan Sinh bị kéo lên, lộ ra mắt cá chân trắng gầy. Tân Dã nhìn người trong lòng, thấy môi Tạ Lan Sinh đỏ thắm, toàn bộ đều là máu. Còn có một sợi chảy qua môi dưới xuống tận cằm nhỏ, thế nhưng vẫn còn mỉm cười vui vẻ, tâm y liền đập rộn.

Y chưa từng thấy qua người như vậy.

"Không, không cần đi... Ngủ một giấc sẽ không còn vấn đề gì." Tạ Lan Sinh nghĩ: đi bệnh viện còn phải tiêu tiền.

"Ngủ cái con khỉ." Ngữ khí của Tân Dã chẳng thèm phân bua: "Đi bệnh viện."

"..." Tạ Lan Sinh cũng chỉ đành thở dài, "Vậy đi."

Tân Dã bế người đi ra ngoài. Tạ Lan Sinh dựa trên vai y, nhìn cổ cùng yết hầu của Tân Dã, cảm thấy thật đẹp đẽ, không nhịn được, tay khẽ sờ mó một cái, nói: "Tân Dã, đường nét của cậu thật ưa nhìn... Đặc biệt phù hợp làm diễn viên đó."

Anh không nghe được bất cứ lời hồi đáp nào, lại rõ ràng cảm giác được cổ họng Tân Dã nuốt một cái.

Khi đến đầu thôn, tầm mắt Tạ Lan Sinh phóng xa, phát hiện mặt trăng vừa sáng lại to, vô cùng đẹp đẽ. Ánh trăng thuần khiết sáng trong, chiếu thế giới, chiếu đến anh, cũng rọi sáng cả lý tưởng thanh xuân mê muội trong đầu. Trong vòng tay ôm ấp của Tân Dã, anh không cần phải cố ngẩng đầu.

Anh khe khẽ cười, thuận miệng nói chuyện phiếm: "Tân Dã, cậu có phát hiện không? Trăng hôm nay thật đẹp vô cùng."

"Hửm?"

"Đúng không?"

"Cũng được." Từ chối cho ý kiến.

Tạ Lan Sinh lại tiếp tục nói: "Đột nhiên nhớ tới câu thoại kinh điển của Natsume Soseki: I Love You, phiên dịch lại, chính là "Trăng đêm nay đẹp quá". Tân Dã, cậu lớn lên tại Mỹ, liệu có hiểu quan điểm nghệ thuật này không? Bọn họ đều là thẳng thắn nói "I Love You" với người khác phải không?"

Tân Dã ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không nói gì, ôm Tạ Lan Sinh tiếp tục đi. Có điều, ngón tay đỡ bên hông cùng khớp gối Tạ Lan Sinh của y lại bất giác siết chặt.

Y nguyên bản là không hiểu. Thế nhưng, cũng không biết thế nào, khi Tân Dã rũ mắt nhìn về phía Tạ Lan Sinh, Tạ Lan Sinh đang nhìn ánh trăng. Cần cổ thon dài ngẩng cao, làn da trắng nõn của anh, môi vương máu, hàng mi dài chớp chớp, đôi đồng tử được ánh trăng chiếu rọi trong vắt, bên trong hữu tình, còn có bóng trăng, trong nháy mắt y liền rõ ràng. Y cảm thấy ánh trăng đẹp, thì người yêu y đại khái cũng sẽ cảm nhận được.

Ước chừng được nửa chặng đường, Tạ Lan Sinh sợ Tân Dã đi mệt, vươn tay ôm lấy cổ đối phương. Mười ngón tay anh đan xem, ôm bên gáy Tân Dã, có thể cảm giác được mạch máu ấm ấp mơ hồ dưới làn da. Toàn thân Tân Dã thoáng cứng đờ, dưới chân khẽ dừng, mất tự nhiên nghiêng cổ, muốn quẳng đi cảm giác quái dị.

Y cứ bước từng bước như vậy. Đường rất dài, mà lại như thật ngắn. Bóng hai người trong màn đêm mảnh dài, mơ hồ không rõ, hết thảy tựa hồ đều xa xôi, chỉ có một vầng trăng sáng nơi chân trời yếu ớt soi rọi bọn họ.

Tới cổng thôn, tiến vào xe, Tân Dã một đường lái về nội thành hơn nữa còn lập tức chạy thẳng đến bệnh viện.

Kết quả chẩn đoán bệnh là xuất huyết dạ dày, tổn thương niêm mạc dạ dày cấp tính. Bác sỹ để Tạ Lan Sinh ngậm cục đá, lại ôm túi chườm nước đá, rồi sau đó mở bình truyền thuốc, vừa lấy ven vừa trách mắng Tạ Lan Sinh "Uống uống uống! Thành cái dạng này rồi, mà chỉ biết uống! Uống nữa đi là dạ dày liền xong đời! Thật sự là không sợ chết hả? !" Tạ Lan Sinh chỉ cười: "Đã biết ạ."

Người trong phòng truyền cũng không nhiều, Tạ Lan Sinh liền có giường để nằm. Tân Dã ngồi ghế một bên, nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, hỏi: "Gấu trúc anh làm sao vậy hả?"

Tạ Lan Sinh: "? ? ?" Gấu trúc gì thế?

"Để quay phim, mà mạng cũng chẳng cần nữa à?"

Tạ Lan Sinh cười: "Nào có nghiêm trọng đến vậy đâu?"

"Anh cứ chà đạp bản thân mình như vậy. Không phải muốn khóc thì cứ khóc hay sao? Làm cái gì mà không thể khóc chứ? Không làm đạo diễn thì không quay phim được à?"

Tạ Lan Sinh nói;"Không giống nhau đâu." Bởi vì những con chữ hay hình ảnh kể nên những câu chuyện cảm động, chẳng hề giống nhau.

Động tác của Tân Dã mười phần thô bạo, chỉnh lại ống quần của Tạ Lan Sinh, không muốn anh bị lạnh:"Sau này đừng có hành hạ bản thân nữa, đã rõ chưa. Lần tới tôi sẽ không nhìn nữa, mà sẽ nhúng tay vào."

"Được được, " Tạ Lan Sinh chịu thua, "Tôi chỉ thấy đạo diễn quản diễn viên, chứ chưa từng thấy qua diễn viên quản ngược lại đó."

"Con người anh không quản không được." Vừa nôn ra máu lại phải vào bệnh viện, cuối cùng cục diện hỗn loạn này chẳng phải lại đến lượt y thu dọn ư, phiền phức.

"Được được được, ây da." Tạ Lan Sinh cũng không dám chọc y, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!