Chương 6: (Vô Đề)

Trầm mặc một giây, Tân Dã đành thuận theo nói: "Vâng, cụ nội tôi rất muốn trở về, nhưng mà bà đã 105, đi không nổi, ngồi máy bay không được, nên tôi muốn chụp chút ảnh mang về Mỹ cho cụ xem."

Thoáng ngừng một chút, Tân Dã lại hỏi: "Chính quyền thôn có điện thoại không vậy? Tôi có thể nhờ người chứng minh thân phận." Vẻ mặt của y vô cùng chân thành.

Mười mấy kẻ hung thần ác sát kia đều nhìn về phía trưởng thôn. Trưởng thôn chống nạnh đứng một lát, cũng không có biện pháp gì hay, gật gật đầu, nói: "Đi."

Vì thế đoàn phim một hàng sáu người bị nhóm thôn dân vây ở giữa, như phạm nhân tiến vào mặt đông của một khu nhà cũ nát —— tòa nhà nhỏ hai tầng bên trong kia chính là nhà ủy ban của nơi này.

Vào tận trong cùng của văn phòng, Tân Dã xoay điện thoại trên bàn, nhấc microphone, hơi hơi cong thắt lưng, một tay chống cạnh bàn, một tay quay đĩa điện thoại, quay một chuỗi số. Tiếp theo Tân Dã cầm microphone, khẽ dựa vào bàn công tác, chờ nghe thấy tiếng người, mới hỏi: "Tôi là Tân Dã. Giám đốc* Vương có đó không."

*Cái này là chữ  nha. Chỗ này nó là kiểu giám đốc đài truyền hình á, mà để nguyên nó kỳ lắm, nên tạm để vậy nhé.

Một phút đồng hồ sau, người gọi là "Giám đốc Vương" tiếp điện thoại, Tân Dã cười khẽ: "Giám đốc Vương... Là tôi, Tân Dã. Cũng không tính là đại sự gì, là cụ nội tôi, ngài cũng biết đấy, 105 tuổi, còn muốn trước khi đi phải về thăm quê cũ, tôi liền tới đây chụp ít ảnh cho cụ xem. Có điều, tôi không biết chụp mấy tấm cũng cần thư giới thiệu, nên bị giữ lại. Tôi chẳng phải từ Mỹ tới sao, trưởng thôn lo lắng thế lực bên ngoài muôn phương ngàn kế bôi đen Trung Quốc.

Nhờ ngài hỗ trợ, chứng minh thân phận của tôi, để bọn họ thả người, lời ngài nói khẳng định hữu dụng. Được, được rồi, đưa điện thoại cho họ, cảm ơn."

Nói xong, Tân Dã chuyển mắt, nói với trưởng thôn: "Đến đây đi. Trong điện thoại là giám đốc Đài truyền hình trung ương."

Nghe vậy trưởng thôn chợt trừng lớn hai mắt: "! ! !" Gã thoáng không chú ý tới, đối phương thế nhưng lại gọi điện thoại đến tận bên Bắc Kinh!

Tân Dã lại cười: "Thật sự là trưởng đài CCTV, giám đốc Vương. Điện thoại 010

-xxxx... Ngài có thể tra, giờ cúp máy rồi gọi lại cũng được. Nào, nhận điện chứ?"

Tạ Lan Sinh đứng một bên nhìn, muốn cười.

Tân Dã là một Ảnh đế quen biết CCTV cũng chẳng lạ lùng, Tạ Lan Sinh từng nhìn thấy Tân Dã mấy lần trên TV rồi.

Tạ Lan Sinh cũng đã hiểu được mục đích của đại Ảnh đế Tân. Y lúc trước gạt trưởng thôn Lưỡng Hà đồng ý dẫn đi gọi điện thoại, sau đó lập tức quay một dãy số gọi thẳng đến CCTV! Thôn Lưỡng Hà chẳng phải có chút khuất tất sao, trưởng thôn không phải vẫn sợ phóng viên đó ư, vậy chi bằng để bên CCTV biết y hiện tại ở thôn Lưỡng Hà. Nếu hôm nay y không ra được, thôn Lưỡng Hà liền khẳng định có vấn đề.

Cứ như vậy, để đảm bảo bình yên, trưởng thôn Lưỡng Hà không thể động đến y, bằng không thế nào cũng dẫn tới điều tra. Đồng thời, Tân Dã cũng chưa nói trưởng thôn Lưỡng Hà là đang sợ hãi chuyện phóng viên, mà lại nịnh bợ* "Trưởng thôn lo ngại thế lực bên ngoài".  Như vậy, chỉ cần không có bất cứ chuyện gì lúc sau, CCTV cũng sẽ không hoài nghi, còn có thể cảm thấy "Lưỡng Hà" là thôn gương mẫu, trưởng thôn cúc cung tận tụy. Một cái là 100% mạo hiểm, một cái là 50% mạo hiểm.

*Nguyên văn:  (nhất đính cao mạo): khen ngợi, nịnh hót để làm vui lòng người khác.

Một thoáng này đã nghịch chuyển tình thế trước mặt song phương. Lưỡng Hà không dám manh động nữa.

Trong điện thoại, giám đốc Vương nháy mắt phản ứng lại  —— Tân Dã là bị nhầm thành phóng viên, vì thế kiên nhẫn phối hợp.

Trưởng thôn Lưỡng Hà do dự, có điều, vẫn vươn tay tiếp nhận.

Giám đốc Vương: "Xin chào xin chào, hiểu lầm hiểu lầm rồi. Là như thế này, cậu ấy là con trai một người bạn của tôi, không phải thế lực bên ngoài gì đâu, mới vừa tốt nghiệp, còn chưa có đi làm gì. Người ta không hiểu chuyện trong nước, làm phiền các anh để cậu ta đi nhé." Ông phối hợp, làm bộ như thật sự biết cụ nội Tân Dã năm nay 105, cũng giả vờ như thực chứng minh chuyến đi này của Tân Dã chỉ là vì "Tận hiếu".

Trưởng thôn Lưỡng Hà hàm hồ đáp lời.

Ngắt điện thoại, Tạ Lan Sinh lại rèn sắt khi còn nóng, nói với trưởng thôn: "Thật đó, chúng tôi không phải phóng viên. Ngài nếu như vẫn không an tâm khi mang cuộn phim bên trong đi, chúng tôi không cần nữa."

Trưởng thôn cần thời gian ngẫm lại, cũng không có lập tức đáp ứng, nói: "Mấy người ngồi lại đây một lúc đi."

Tiểu Hồng vừa nghe vẫn không cho đi, hai hàng lệ lại ào ào tuôn rơi: "Cầu xin các người, cầu xin các người đó, chúng tôi thật sự không phải phóng viên..." Cô sợ đến hoảng hốt, âm thanh hơi hơi phát run.

Tạ Lan Sinh dùng một cánh tay gắt gao ôm lấy tiểu Hồng, nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, chúng ta chỉ là theo Tân Dã đến chụp chút ảnh về cho cụ nội thôi, cũng có làm chuyện xấu gì đâu. Hãy tin tưởng trưởng thôn cùng cán bộ thôn sẽ không oan uổng người tốt, chúng ta cứ từ từ đợi là được." Nói xong, còn cười cười với trưởng thôn, vỗ vỗ  khuỷu tay gã, nói: "Ngài bận thì cứ đi, ngài đang bận, không cần để ý đến chúng tôi.

Cũng chớ nên gấp gáp, nên ăn cơm chiều thì ăn, nên thế nào thì làm như thế đó, mọi thứ cứ từ từ thôi, mấy người chúng tôi chờ là được." Anh cùng Tân Dã người sắm mặt đỏ người sắm mặt trắng*, vừa ra chút uy h**p, lại cho chút thể diện, để cho trưởng thôn có thể bước xuống từ bậc thềm cao trước mặt mọi người.

*Hồng kiểm, bạch kiểm: Tượng trưng cho vai diễn chính diện và phản diện trong diễn tuồng.

Trưởng thôn Lưỡng Hà nhìn Tạ Lan Sinh, không nói gì, quay người đi ra ngoài.

Kế tiếp, Tạ Lan Sinh cùng người khác liền rơi vào một hồi chờ đằng đẵng. Dưới sự canh giữ nghiêm ngặt, tiểu Hồng một mực rớt nước mắt, Tạ Lan Sinh thì nhẹ giọng an ủi, quay phim La Đại Kinh, kỹ thuật âm thanh Trương Kế Tiên có vẻ hết sức sốt ruột, đi tới đi lui, tựa như hai con dã thú trong chuồng. Duy có Tân Dã gác chân dài ngồi trên sofa thượng khách, một mực nhìn Tạ Lan Sinh, lại dùng ngón giữa cùng ngón áp út khẽ khàng gõ tay vịn bên phải, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!