Chương 50: (Vô Đề)

Mấy ngày kế tiếp bọn họ tiếp tục quay 《 Viên mãn 》.

Tình cảm của Tài Khoan Lang Anh dâng trào, Tài Khoan cũng đã tốt nghiệp đại học.

Trong thời gian đó Lan Sinh bị ốm, anh liền vác thân bệnh đi quay như thường lệ. Anh phát sốt, mặt đỏ bừng, nhưng lại không thấy một chút uể oải, buổi sáng mỗi ngày đều truyền nước, rồi xách cả bình truyền quay lại phim trường tiếp tục quay cảnh của người khác. Anh chạy khắp trường quay, một tay xách bình truyền, một tay đặt ngang trước ngực, nói cái này, mắng cái kia, lại vì điện ảnh mà chẳng để tâm bản thân.

Vu Thiên Tử bắt anh truyền xong mới được quay lại, nói tự gã cũng có thể quay, Tạ Lan Sinh lại chỉ lắc đầu —— đây là tác phẩm điện ảnh của anh, anh muốn đích thân xem mỗi một cảnh.

Hơn nữa, đạo diễn nhìn thì đơn giản, nhưng lại rất khó làm. Khi quay 《 Triền núi 》 phó đạo diễn luôn có chút chướng mắt anh, cảm thấy hắn có thể quay rất tốt. Sau đó có một buổi sáng Tạ Lan Sinh phải rời khỏi trường quay, liền để phó đạo diễn kia quay một đoạn đơn giản thử xem. Kết quả đến buổi trưa anh trở về phát hiện đối phương thế mà còn chưa động thủ, đứng ở chỗ quay phim bàn tới bàn lui, căn bản không dám quyết định đập clapboard, bị ánh mắt của mấy chục người toàn đoàn nhìn chằm chằm đến ngơ ngác, rốt cuộc cũng không biết trù tính thế nào chỉ huy thế nào nữa. Tạ Lan Sinh tiếp nhận lại, cạch cạch mấy cái, mười lăm phút sau liền quay xong đoạn này.

Người khác đều cười phó đạo diễn kia nói: "Bình thường thì điệu bộ này nọ, đạo diễn Tạ vừa vắng mặt thì liền đần ra!" "Chúng ta chỉ có mấy chục người, có vài đoàn còn cả mấy nghìn người luôn đó!" Lúc này phó đạo diễn kia đã hoàn toàn phục rồi, nói với Tạ Lan Sinh: "Đạo diễn thật sự là quá lợi hại! Phải hiểu văn chương, phải rõ nghệ thuật, nắm vững xã hội thấu triệt lòng người, thì mới quản được nhiều người như vậy... Mọi người là một tập hợp tạm thời, thu phục mỗi người rất không dễ dàng!"

Cũng từ lần đó về sau, Tạ Lan Sinh phát hiện, để người khác quay tiến độ rất chậm, quá vất vả, kể từ đó nửa bước cũng không rời khỏi trường quay.

May sao, truyền được hai ngày, nhiệt độ của anh đã hạ.

Trong lúc này, Tạ Lan Sinh phát hiện, Tân Dã đang nghe ngóng quan hệ. Y bốn năm không về Trung Quốc, có phần bỡ ngỡ với ngành sản xuất. Mà Tạ Lan Sinh đã bao năm xa rời khỏi hệ thống xưởng sản xuất, không thể dựa vào, Tân Dã liền hỏi mấy phó đạo diễn về một vài chuyện của xưởng sản xuất —— những người này thì đều mới rời khỏi đó.

Tạ Lan Sinh nghĩ, Tân Dã quả nhiên là muốn đích thân mở công ty điện ảnh. Bốn năm trước, y chẳng mấy hứng thú với điện ảnh, nhưng quay xong 《 Gốc rễ 》, y nói mình thích nơi đây, thích những câu chuyện xưa của chốn này —— là những câu chuyện về chính nó, không giống phong cách Hollywood, dù cho không hoàn hảo, nhưng lại rực rỡ tỏa sáng.

Cảnh thứ nhất của nữ chính Liễu Diêu là quay vào ngày 28 tháng 10.

Nội dung đoạn này có phần đơn giản —— Lý Phương Phương nhìn thấy bạn học Tài Khoan của nàng tại cửa hàng ở Tây Đan, lúc đó, Tài Khoan Lang Anh đang cẩn thận chọn nhẫn ở một quầy hàng chuyên doanh*. Tài Khoan chỉ một chiếc nhẫn, vô cùng thích, muốn lấy ra xem, nói với nhân viên quầy: "Ừm, bạn tôi đi cùng để giúp tôi mua nhẫn cầu hôn bạn gái. Cỡ của cô ấy là..."

Kỳ thật là cỡ của cậu.

* (chuyên quỹ): Cửa hàng hoặc kiosk phục vụ cho một thị trường bán lẻ cụ thể, ví dụ như bán một mặt hàng hoặc hàng hóa của riêng một nhãn hiệu.

Vẻ mặt nhân viên quầy điềm nhiên như không.

Lý Phương Phương thấy Tài Khoan tại đó, cười đi đến: "Chào! Mua nhẫn hả?"

"Hả..." Tài Khoan vội vàng rút nhẫn ra, ấp úng, vô cùng xấu hổ. Cậu muốn nói là mua giúp Lang Anh, nhưng lại lo nhân viên để lộ, nghĩ bảy tám lượt cũng không ra được gì.

Lý Phương Phương lúc này mới chú ý tới Lang Anh ở đối diện. Làm bạn học, Lý Phương Phương đương nhiên biết Tài Khoan không có bạn gái, trong lớp còn có một ít lời đồn đại nói Tài Khoan là một người đồng tính. Ánh mắt nàng không kiềm chế được quét qua lại giữa hai bọn họ, sắc mặt Tài Khoan thì tái mét.

Nội dung cảnh này đơn giản, biểu hiện của Liễu Diêu cũng rất xuất sắc.

Sau khi "Cut", Tân Dã tạm thời quay về khách sạn để chuẩn bị cho ngày mai, bởi vì liên tiếp hai cảnh "Học đường" phía sau không có y, mà là hai người Tạ Lan Sinh cùng Liễu Diêu đối diễn —— ở trường học, Tài Khoan biết không thể gạt được, nói ra chân tướng với Lý Phương Phương. Lý Phương Phương không kỳ thị Tài Khoan, ngược lại khuyên cậu theo đuổi hạnh phúc.

Cường độ công tác mỗi ngày của đoàn phim 《 Viên mãn 》 đều cực nặng, buổi trưa mọi người vô cùng đói, Tạ Lan Sinh liền mời đám Liễu Diêu đi ăn đồ nướng Đông Bắc cách đó không xa. Kỳ Dũng lại thêm Focus puller nói mang theo thiết bị không quá tiện, vì thế, chỉ còn lại có ba người Tạ Lan Sinh, Vu Thiên Tử, Liễu Diêu đi ăn đồ nướng.

"Được!" Vu Thiên Tử cầm thực đơn, "Ba người chúng ta, trước lên 90 xiên thịt dê, 60 xiên gân xắt lát, 30 xiên cuốn rau, 30 xiên nấm tươi, 15 xiên lạp xưởng, 6 xiên bánh mì nướng, 6 xiên cà nướng, 6 phần váng đậu, có đủ hay không?"

Tạ Lan Sinh: "..."

Liễu Diêu: "..."

Vu Thiên Tử hỏi Tạ Lan Sinh: "Có phải hơi ít không?"

"Không ít chút nào..." Tạ Lan Sinh nói, "Nhiều lắm ư?" Anh cũng đã biết sức ăn của Vu Thiên Tử kinh người, nhưng vẫn bị chấn động. Vu Thiên Tử rất thích ăn cơm, mỗi lần ăn đều như muốn bội thực, cũng không hề ngẩng đầu.

"Nhiều lắm à?" Vu Thiên Tử nói, "30 xiên thịt dê 20 xiên gân hai người ăn không hết sao?"

Tạ Lan Sinh nói: "Tôi chịu."

Liễu Diêu cười cười: "Tôi cũng thế."

"..." Vu Thiên Tử lại một lần nữa cảm thấy cõi đời này của gã thật cô độc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!