Tạ Lan Sinh ước chừng dùng hết ba tiếng mới đọc hết thư. Rồi sau đó, cả đêm trằn trọc, nội tâm chua xót, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại. Cuối cùng trong mộng cũng có Tân Dã, y xuất sắc không ai sánh bằng, lại rất nổi bật như vậy, nhưng lại... Cô đơn.
Khi tỉnh lại, Tạ Lan Sinh liền đi trả cuốn sổ. Anh có thể thừa dịp đối phương không ở đó đặt sổ lên bàn, song anh không làm như vậy. Dẫu chưa quá rõ ràng tâm tư của bản thân, nhưng anh cho rằng mình phải thông báo ở trước mặt đối phương: Người nhận đã xem hết rồi, thư của cậu đã được nhận. Chứ không phải mập mờ không rõ. Tạ Lan Sinh cảm thấy rằng, nếu anh là Ảnh đế Tân, cũng sẽ không hy vọng người thương giáp mặt mà chẳng nói một lời.
Nhưng dù sao anh cũng vẫn hoang mang, bởi vậy, anh lựa chọn chút thời gian buổi sáng trước khi đến nhà ăn. Bọn họ phải bắt tay làm ngay lập tức, cùng lắm chỉ có thể tán gẫu năm phút đồng hồ.
Tạ Lan Sinh gõ gõ cửa, Tân Dã rất nhanh đến mở.
"A, Tân Dã." Tạ Lan Sinh dùng hai tay trịnh trọng cầm cuốn sổ, "Thì là, ... Anh ấy xem xong rồi."
"Xem xong rồi à?" Tân Dã hỏi, "Anh ấy có nói gì không."
Tạ Lan Sinh nghĩ nghĩ, không nói thẳng, chỉ nói: "Anh ấy nói xin lỗi, làm bẩn cuốn sổ rồi."
"Làm bẩn sao?"
"Ừm, anh ấy làm bẩn lá thư ngày 29 tháng 2 năm 1992."
Tân Dã có chút khó hiểu, lật sổ ghi chép đến trang kia, ngón tay liền cứng lại.
Trên lạc khoản "Yours ever, Tân Dã" tại trang đó bị người làm ướt. Bởi vì bị người dùng tay lau qua, khiến màu mực xanh đen bị lem sang bên phải.
Y biết thứ làm ướt kia là gì.
Cười cười, Tân Dã cầm sổ, đưa lại trước mặt Tạ Lan Sinh: "Làm phiền chuyển lời, anh ấy không cần trả lại đâu. Những lá thư này là viết cho anh ấy, anh ấy cứ giữ lại. Bốn năm qua tôi trải qua như thế nào trong lòng tôi đều rõ cả."
Tạ Lan Sinh cũng biết Tân Dã có bản lĩnh đọc đến đâu nhớ đến đấy, có điều trong lòng vẫn có chút do dự đối với việc tiếp nhận thứ này —— nó quá nặng nề. Tân Dã nâng mắt nhìn anh, không hề chớp mắt, tay cũng không động, hai người giằng co trong chốc lát, Lan Sinh cảm thấy thật sự không thể lại nói lời khước từ, đành nhượng bộ, gật đầu: "Vậy đi. Tôi sẽ mang đến cho anh ấy, cũng sẽ chuyển lời giúp."
"Cảm ơn."
"Ừ, mau đi ăn rồi chuẩn bị làm việc." Tạ Lan Sinh lại khôi phục sức lực.
"Được."
Tuy rằng ngoài miệng nói "Được", nhưng ngay khi Tạ Lan Sinh muốn quay người Tân Dã lại bất chợt gọi anh lại, nói: "Đạo diễn Tạ."
"Hả?"
"Ôm một cái đi." Tân Dã nói, "Chúng ta bốn năm không liên lạc rồi, gặp lại mà ngay cả cái ôm đơn giản cũng không có, chuyện này ở Mỹ là quá kỳ lạ, tôi có chút không quen."
"..." Quá xảo quyệt, Tạ Lan Sinh nghĩ: Tân Dã biết anh xem xong chỗ thư này rồi sẽ chẳng thể khước từ nổi một yêu cầu vô cùng đơn giản như thế này.
"Hửm?" Tân Dã nắm đầu vai anh.
"..."
Tạ Lan Sinh còn chưa đáp lời, lại bất chợt nghe được tiếng "Xin lỗi", rồi sau đó cảm thấy mình thình lình va vào một lồng ngực dày rộng.
Tân Dã chưa đợi được đáp án đã không kiềm chế nổi nữa.
Người Tân Dã ôm trong lòng —— hoạt bát như vậy, tươi sáng như vậy. Một tay y ôm vai, một tay giữ eo, trong ngực như thiêu như đốt, tựa như muốn hòa tan người kia vào trong máu thịt. Y ôm chặt Tạ Lan Sinh, con ngươi mở rộng, song không vượt giới hạn, chỉ dùng thái dương nhẹ nhàng mà cọ thái dương đối phương, từng chút một, vô cùng vô tận. Mà Tạ Lan Sinh có chút vô lực, vọng qua bờ vai Tân Dã, chỉ thấy mặt trời tảng sáng dần mọc lên bên ngoài khung cửa sổ.
Kỳ Dũng đúng lúc muốn đi ăn cơm, thấy cửa phòng Tân Dã khép hờ, cái tay hư liền đẩy ra ngó, kế tiếp chấn động, nhanh chân bỏ chạy.
Hai người kia quay lại rồi sao...
Kỳ Dũng nghĩ rằng hai người sau bốn năm gương vỡ lại lành, dùng chất giọng thô kệch lẩm bẩm: "Lâm ly bi đát thế chứ..."
n xong điểm tâm mọi người bắt đầu quay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!