Ngày hôm sau, Vương Đại Vương Nhị đúng hẹn tới nơi, lần lượt thử vai trong phòng khách sạn.
Tạ Lan Sinh lấy ra cảnh "Một buổi sáng, Tài Khoan, Lang Anh còn chưa dậy, mà Lý Phương Phương cũng không ở nhà. Đột nhiên, Tài Khoan nghe thấy tiếng mở khóa, mẹ cậu thế mà lại đến đây". Trong điện ảnh, nam chính Tài Khoan như có lửa đốt trong lòng, liều mạng chặn người lại phòng khách, có hiệu ứng hài kịch.
Khi hai người Vương Đại Vương Nhị thử vai, Tạ Lan Sinh, Hoa Quốc Quang, Tân Dã cùng với đạo diễn thực hiện đều ở trong phòng. Tạ Lan Sinh là tổng đạo diễn, Hoa Quốc Quang chỉ là phó đạo diễn, chuyên phụ trách tuyển diễn viên, mà Tân Dã thì sắm vai Lang Anh, cảm giác của y cũng rất quan trọng. Đạo diễn thực hiện còn lại là tạm thay cho Kỳ Dũng chưa tới được, chủ yếu phụ trách lấy cảnh đánh giá diễn viên có ăn hình hay không.
Cực kỳ khó kiếm một gương mặt có khả năng đóng vai chính, tuấn nam mỹ nữ trong cuộc sống chưa chắc có thể hấp dẫn người xem, chuyện này thực sự rất khó tả. Tân Dã sở hữu gương mặt điện ảnh khiến người xôn xao, ánh mắt y sáng trong, tràn đầy tư thái, khí độ bất phàm, rất hiếm có.
Đạo diễn thực hiện tên Vu Thiên Tử, nghe nói, cha mẹ gã hy vọng gia tộc đâm chồi nảy lộc phồn vinh hưng thịnh, vì thế cho đặt tên gã là "Vu Thiên Tử". Gã là được Lan Sinh tuyển tới, được nhìn trúng nhờ kinh nghiệm quay phim tài liệu tại xưởng sản xuất. Tạ Lan Sinh khi đó muốn mời một người quay tài liệu, bởi vì hy vọng "Tiếp cận chân thực", đồng thời, đạo diễn phim tài liệu sẽ không quá mức câu nệ phân cảnh quay, có phần linh hoạt, không quá gò bó.
Lại còn có thể căn cứ tình huống thực tế để đưa ra kiến nghị, tiến hành điều chỉnh, là một sự trợ giúp Tạ Lan Sinh có phần yêu thích.
CV của Vu Thiên Tử là viết tay, viết cực kỳ ẩu, Tạ Lan Sinh lúc phỏng vấn còn tưởng rằng đối phương tên "Kiền Kiền Kiền"*, sau một lúc lâu xoắn xuýt, cuối cùng mới hỏi: "Cậu Kiền phải không?" Lúc đó Vu Thiên Tử ngẩn ngơ, hỏi: "Ai cơ?" Tạ Lan Sinh lại cầm sơ yếu lý lịch nhìn trái nhìn phải cân nhắc nửa ngày, lại thử thăm dò hỏi: "Vậy là... Kiền, ấy da, Kiền Kiền Kiền sao? Hay là... Kiền Kiền Tử?" Tên đều là một chữ, cũng không tệ đâu.
Khi đó, Vu Thiên Tử nghe Lan Sinh gọi tên xong quả thật muốn lật bàn, rống: "Tôi tên Vu Thiên Tử! ! ! Vu, Thiên, Tử! ! !"
*Vu Thiên Tử () viết ngoáy nên thành Kiền Kiền Kiền ()
Bởi vì sự kiện này, sau đó, tất cả người trong đoàn ở sau lưng đều gọi gã là "Kiền Kiền Kiền".
Vương Đại là người đầu tiên diễn thử.
Vu Thiên Tử vừa nhìn qua màn hình liền lắc lắc đầu với Lan Sinh, ý tứ là, không phải gương mặt điện ảnh, không thể khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Diễn xuất của Vương Đại cũng rất bình thường, có chút khoa trương, vì thế pass.
Bởi vậy chỉ còn Vương Nhị có thể diễn.
Vương Nhị diễn cũng tròn trịa, lý giải với nhân vật vừa đủ, nhưng lại không có trí tưởng tượng, diễn xuất ngập tràn lỗ hổng. Cậu chỉ diễn dựa theo đúng phân cảnh, quả thật không thể thực hiện "Mỗi một giây đều diễn xuất".
Nhưng Vương Nhị là cọng rơm cứu mạng tại thời điểm này của Tạ Lan Sinh, vì thế, Tạ Lan Sinh nhảy lên nhảy xuống thị phạm cho Vương Nhị, để Vương Nhị diễn theo, xem thử diễn viên này có thể học hỏi được từ anh không.
Khi quay phim, đạo diễn làm mẫu là rất bình thường. Có vài thời điểm, diễn viên nằm trên giường diễn, đạo diễn nằm trên đất làm mẫu, lăn qua lộn lại đầy đất cát.
Để làm thị phạm, Tạ Lan Sinh "Bịch" một cái nằm xuống giường khách sạn, nhắm mắt lại, khuôn mặt bình thản, nói: "Được rồi... Mẹ Tài Khoan mở khóa cửa..."
Nói xong, liền diễn bộ dạng bị người đánh thức, nhíu mày, chầm chậm mở mí mắt, không quá dễ chịu. Rồi sau đó như thể đột nhiên nhớ ra gì đó, mở choàng mắt, chớp mắt tỉnh táo lại, liếc mắt, nghiêng tai lắng nghe. Sau khi xác định thực sự có người liền bật dậy như cá chép nhảy, đưa mắt nhìn khóa vào cửa phòng, nói với mọi người: "Tài Khoan nghe được tiếng người đến.
Ban đầu cậu mơ mơ màng màng tưởng rằng là Lý Phương Phương, song rất nhanh nhớ ra Lý Phương Phương đang đi chơi cùng bạn trai ở Thiên Tân, không có khả năng quay về lúc này. Sau khi khẳng định không nghe nhầm Tài Khoan sẽ thử thăm dò hỏi ——"
Nói xong, Tạ Lan Sinh căng thẳng hỏi dò với cánh cửa: "... Lý Phương Phương?" Ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Hỏi xong, Tạ Lan Sinh nhảy khỏi giường, sải mấy bước dài tới bên cửa, rồi chuyển sang diễn mẹ Tài Khoan, chống hông, dùng giọng Bắc Kinh đặc sệt hô về phía giường: "Không phải Lý Phương Phương! Là mẹ con đây!"
Hô xong, Tạ Lan Sinh lại trở về giường lớn, ngồi thụp xuống giường, một lần nữa biến thành Tài Khoan, nhìn chằm chằm ra cửa, hít ngược một ngụm khí lạnh, luống cuống tay chân cầm chăn che đi "Lang Anh" bên cạnh. Che đậy một hồi cảm thấy chưa đủ thật, Tạ Lan Sinh lại cầm gối đầu nhét vào bên kia chăn, tạo thành người, rồi sau đó lại vén một góc chăn gõ lên trán "Lang Anh", thì thào nói: "Mẹ em đến rồi!"
Kế tiếp "Lang Anh" dường như bất động, Tạ Lan Sinh dùng chăn chất lên, cảm thấy thật sự không quá ổn, lại nhìn nhìn phòng mình, nhét "Lang Anh" trốn vào trong tủ đứng, sau đó "Vụt" một cái nhảy khỏi giường, vội vàng muốn đi chặn mẹ lại. Chạy được hai bước mới phát hiện cậu thế nhưng quên đi dép, có vẻ quá hốt hoảng, vì thế nhanh chóng quay lại xỏ vào, lệt xệt chạy đi, kéo "Cửa phòng", nở nụ cười với bên ngoài: "Mẹ!
hôm nay sao lại đến đây thế? !"
Diễn xong một loạt động tác này, Tạ Lan Sinh nói với Vương Nhị: "Đã hiểu chưa? Đây mới là đoạn diễn 20 giây. Cậu ấy cũng không trực tiếp đi ngăn mẹ mình lại, mà trước tiên phải đánh thức Lang Anh, giấu Lang Anh, rồi mới đi kéo dài thời gian. Diễn xuất của cậu phải có chi tiết."
Vương Nhị nói: "Đã hiểu ạ."
Tạ Lan Sinh gật đầu: "Tốt lắm, chúng ta thử một lần xem."
Vương Nhị mô phỏng theo, Tạ Lan Sinh vẫn không quá tán đồng lắc đầu, lại "Bụp" một cái nằm lên giường khách sạn, đắp chăn lên: "Chỗ này vẫn có chút vấn đề! Đầu tiên, sau khi tỉnh lại, đồng thời với lúc mở mắt sẽ liếc về hướng cửa, không cần phải nhìn trần nhà, rồi mới nhìn cửa đâu! Tiếp theo... Làm lại..."
Nói xong vấn đề "Trên giường", Tạ Lan Sinh vén chăn nhảy ra, đi hai bước: "Khi phát hiện chưa đi dép cần tiếp tục tỏ ra vội vã! Chớ có đi dép như bình thường, mà là thế này... Thế này này! Đã nhìn ra chưa? Đứng ở chỗ này, đối diện cửa phòng, đừng xoay người, chỉ quay đầu lại, dùng một chân lui ra sau móc lấy dép! Như vậy mới là cuống cuồng! Nào, thử lại lần nữa xem." Tạ Lan Sinh nghĩ, ngoại trừ lần "Nhíu mày mở mắt" ban đầu, Vương Nhị cơ hồ chỗ nào cũng có sai sót.
Vương Nhị lại làm một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!