Trường quay của Sử Nghiêm là ở vườn nho tại khu Xương Bình, Tạ Lan Sinh đi xe công cộng một đường đi thẳng tới cổng lớn. Hiện tại anh không nghèo túng, song cũng không thích tùy tiện tiêu tiền. Anh quan niệm là sống bình an phải tính đến ngày gian khó*, bất kể trong túi có bao nhiêu tiền cũng phải tiết kiệm hết khả năng —— ngộ nhỡ ngày nào đó vốn liếng đứt đoạn, có thể chống đỡ đến đâu thì hay đến đó.
*Nguyên văn (cư an tư nguy): Đương lúc yên ổn phải nghĩ đến lúc nguy cấp để phòng bị.
Anh men theo con đường chậm rãi đi vào.
Nội tâm anh vẫn luôn văn vẻ, nhìn cây nho, nhưng cũng sinh ra không ít hoài niệm.
Cây nho luôn có liên quan đến nghệ thuật, bức tranh bán được duy nhất của Van Gogh tên 《 Vườn nho đỏ 》. Bộ điện ảnh kinh điển 《 Dạo bước trên mây 》 cũng phát sinh trong một vườn nho, cha mẹ của nữ chính Victoria Aragon kinh doanh trang trại nho xinh đẹp, nam chính Paul Sutton cùng nàng ôm hôn trong ngày hội hái nho.
Nó tượng trưng cho kết quả tốt, hy vọng hôm nay cũng là như vậy.
Không bao lâu, Tạ Lan Sinh đã đi đến cạnh trường quay của nhóm Sử Nghiêm.
Tháng 10 vẫn là mùa thu hoạch, từng chùm nho lớn muôn màu đua sắc, từng quả tròn căng, trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào. Cây cỏ trên mặt đất có chút úa màu, nhưng cành lá trên cây nho hai bên vẫn xanh mướt, từng chùm trĩu nặng, uốn cong cành cây xuống.
Tạ Lan Sinh thấy Sử Nghiêm đang quay, không lên tiếng, đứng ở phía sau lẳng lặng xem, cũng không bị đối phương phát hiện.
Sử Nghiêm vẫn đóng nam hai, đang lãng mạn theo đuổi nữ hai. Bọn họ hái xuống hai chùm nho, cầm trong tay, vừa nói vừa dịu dàng cười, vô cùng có không khí của phim thần tượng.
Trong lòng Tạ Lan Sinh cảm thấy được Sử Nghiêm diễn xuất cũng tính là OK, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Ok!" Đạo diễn phim truyền hình này của Sử Nghiêm cũng có phần vừa lòng, hô, "Cut! Nghỉ ngơi một lát!"
Tạ Lan Sinh vừa định chào hỏi, liền thấy...
Sử Nghiêm căn bản không muốn đi đường, chỉ muốn nghỉ ngơi, hậu cần đoàn phim hiển nhiên biết bản tính của Sử Nghiêm, chầm chậm chạy đến đỡ chùm nho. Nhưng Sử Nghiêm ngay cả đứng một chút cũng chẳng muốn, cảm thấy "Chờ" như muốn lấy mạng, nâng tay "Vụt" một cái ném chùm nho qua!
Hậu cần đỡ được, nhưng loại quả chùm như nho vô cùng yếu ớt, đón được rồi nhưng vẫn đứt gãy, từng quả lăn đầy dưới đất, như thể châu ngọc.
Hậu cần không thể làm ảnh hưởng trường quay, liền một tay ôm, tay kia thì nhặt trên đất. Hắn cong mông, đuổi theo, vô cùng chật vật. Một bên thì nhặt bên kia lại rơi, những quả nho bị rụng ở trong tay cũng không ngoan ngoãn, được một quả lại rớt quả kia, hơn nửa ngày mới nhặt được toàn bộ.
Sử Nghiêm chẳng chút động lòng, trực tiếp ngồi xuống một bên, sau đó thờ ơ lạnh nhạt, không chút ngượng ngùng. Nhân viên công tác trong đoàn tựa hồ đã sớm tập thành thói quen, thậm chí chẳng ai nhăn mày.
Tạ Lan Sinh: "... ..."
Anh dừng bước lại.
Từ một hành động này của Sử Nghiêm, Tạ Lan Sinh đã phát hiện ra, đối phương vừa không tôn trọng đạo cụ, cũng không tôn trọng thư ký trường quay.
Rõ ràng chờ một chút là được, sao cậu ta phải quăng rụng chứ? Vì sao lại để người ta đi dọn? Hơn nữa, đây là đạo cụ quan trọng sẽ xuất hiện trong phim đó! Một chút cảm tình cũng không có ư?
Thay tiểu Hồng tiểu Lục vào cảnh này, Tạ Lan Sinh liền nổi giận.
Ngay sau đó, Tạ Lan Sinh lại thấy một màn càng khiến anh thêm kinh hoàng.
Vì hôm nay trời nắng gắt, Sử Nghiêm diện mạo mềm mại có lẽ cảm thấy sẽ bị cháy nắng, nhưng lại quên chuẩn bị trước, vì thế, cậu ta để trợ lý giơ kịch bản lên che nắng cho mình! Sử Nghiêm ngồi dưới tán cây nho, nhưng cây nho có phần thấp, cũng không um tùm, ánh nắng không che được có thể xuyên qua cành lá chiếu vào mặt Sử Nghiêm. Trợ lý kia đứng bên cạnh đội nắng che chắn cho cậu ta, còn phải liên tục quan sát Sử Nghiêm, bám theo động tác nhìn ngang ngó dọc của Sử Nghiêm mà điều chỉnh cuốn kịch bản.
Tạ Lan Sinh thật sự có chút cảm giác không mời nổi cậu ta.
Nếu cậu ta cũng mang bộ dạng đại gia đó vào đoàn 《 Viên mãn 》 thì còn làm được gì nữa? Tân Dã là Ảnh đế Berlin lại còn được đề cử Hàn lâm mà còn chẳng có ai theo hầu hạ, Sử Nghiêm thì... ?
Đoàn phim là nơi công tác, không phải chốn hưởng thụ. Nếu cậu hưởng thụ tại chỗ này, để người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Bầu không khí có còn tốt được không? Còn không thành chướng khí mù mịt sao?
Qua một hồi, Lan Sinh nghe thấy đạo diễn đoàn phim gọi tất cả mọi người đứng đây, nói: "Lại đây đi! Quay tiếp thôi!"
Song Sử Nghiêm lại nhàn nhã tự tại nói với trợ lý một câu, trợ lý kia gật đầu như bổ củi, thẳng người dậy, cao giọng hô: "Vẫn còn sớm! Sử Nghiêm muốn nghỉ ngơi thêm chút!"
Bị chặn họng như vậy, đạo diễn thế nhưng lại chẳng đánh tiếng gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!