Sau khi trở về từ Đào Nhiên Đình, Tạ Lan Sinh, Hoa Quốc Quang, quay phim cùng Tân Dã tiếp tục phỏng vấn người khác. Ở Đào Nhiên Đình, đối mặt Tân Dã, Tạ Lan Sinh theo bản năng có chút trốn tránh, chỉ nói câu "Chúng ta có thể làm bạn trước", sau khi Tân Dã gật đầu thì liền xoay người vội vàng đi vào Từ Bi Am. Nhưng mà, dẫu cho cuộc đối thoại không tiếp tục, Tạ Lan Sinh lại vẫn cảm thấy, mình như đang xem một bộ phim, mà lại còn là một tình yêu thậm chí còn đậm sâu hơn cả phim ảnh, bởi nó chỉ dành cho riêng anh.
Hai ngày gặp 22 người, cuối cùng, Lan Sinh cho rằng một minh tinh phù hợp nhất với "Tài Khoan". Cậu ta tên Sử Nghiêm, chủ yếu đóng phim truyền hình, vào vai nam hai của vài bộ phim tình yêu của tác giả Đài Loan, khá được hoan nghênh. Bởi vì cứ luôn đóng một loại vai, cảm thấy đạo diễn dễ bị thành kiến, cậu ta có chút muốn mạnh dạn đột phá, vì thế đồng ý diễn vai gay, hy vọng bản thân có thể giành giải thưởng lớn, một bước nổi danh.
Năng lực của Tạ Lan Sinh rất mạnh, Sử Nghiêm cho rằng đây là cơ hội tốt, song cũng không cực lực giới thiệu đây là một bộ phim chui.
Trong lòng đã nghiêng về đó, Tạ Lan Sinh hỏi ý kiến của Tân Dã: "Cảm thấy Sử Nghiêm thế nào? Có thể đối diễn không?" Tài Khoan Lang Anh trong 《 Viên mãn 》 chính là một cặp đồng tính luyến ái.
Tân Dã nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống. Y tự nhủ trong lòng phải chuyên nghiệp, phải kính nghề, Sử Nghiêm này quả thật không tồi, vì thế căng cằm, trả lời: "Có thể. Ai cũng thế thôi."
Tạ Lan Sinh cười: "Được."
Vì thế "Tài Khoan" được xác định, là Sử Nghiêm.
Trong hai ngày sau Tạ Lan Sinh đều chọn nữ chính. Lý Phương Phương là nhân vật chủ chốt, Tạ Lan Sinh lại càng hết sức nghiêm túc. Anh để nhóm Tân Dã ra ngoài, một mình phỏng vấn diễn viên, hỏi đối phương sự lý giải đối với tình yêu và hôn nhân, mà trong quá trình này có thể sẽ xuất hiện chuyện riêng tư.
Mấy thứ này không có đúng sai, song Tạ Lan Sinh cảm thấy, diễn viên có thể "Hiểu" Lý Phương Phương hay không là điểm quan trọng nhất. Đối phương nói thật hay giả chỉ liếc mắt một cái anh cũng có thể nhìn ra. Bởi vì, giả như thật sự đã từng suy xét, khi nói ra thông thường sẽ có rất nhiều chi tiết, luận điểm, luận cứ, mà nếu chỉ lấy lệ thì sẽ qua loa, có phần mơ hồ.
Anh cảm thấy bản thân giống như quan toà, có thể cảm nhận được thật lòng hay giả dối, còn có thể phát hiện sự mâu thuẫn logic giữa "Kinh nghiệm" và "Ý tưởng".
Mấy người phó đạo diễn Hoa Quốc Quang cực lực tiến cử cũng không quá ổn, ngược lại cuối cùng, một nữ diễn viên tên "Liễu Diêu" lại khiến anh chú ý.
Người phụ nữ này thùy mị, bình lặng, làm cho Tạ Lan Sinh vốn khác thường nghĩ tới cụm từ "Năm tháng tĩnh lặng".
Cô là nữ diễn viên của Nhân Nghệ, 34 tuổi, trước kia đều đóng vai phụ, khi thấy 《 Viên mãn 》 thì cực kỳ thích, còn nói, nếu Nhân Nghệ không cho cô diễn, thì cô sẽ từ chức. Đây là một bộ điện ảnh chui, tuy nói diễn viên sẽ không bị cấm, nhưng những đơn vị như Nhân Nghệ thì chưa chắc đã cho phép.
Tạ Lan Sinh gật đầu, cũng có thể thấu hiểu tâm trạng của một diễn viên muốn đóng vai chính. Để đóng vai chính, đại khái, là có thể từ chức. Chỉ cần đừng phát ngôn bừa bãi như Tân Dã, phía chính phủ cũng sẽ không quản, không ít minh tinh cũng thích hợp tác với đạo diễn bị cấm, cảm thấy có thể giành giải thưởng, tính toán sau này sẽ quay phim truyền hình, hoặc đi đóng điện ảnh tư nhân.
Tạ Lan Sinh cứ cảm thấy đã từng nghe cái tên "Liễu Diêu" này ở đâu rồi, nghĩ hết nửa ngày vẫn không ra. Điều này cũng bình thường, anh là một đạo diễn điện ảnh, từng nghe tên diễn viên không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm, làm sao có thể ghi nhớ từng người được.
"Liễu Diêu, " Tạ Lan Sinh nói với đối phương, "Chị có thể nói sơ qua cách nghĩ của mình đối với tình yêu và hôn nhân không? Với cả, vì sao lại sản sinh ý nghĩ như vậy?"
"..." Nghe được vấn đề này của Lan Sinh, Liễu Diêu rõ ràng phân vân.
Tạ Lan Sinh lại ôn hòa nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nói với bất luận người nào. Cũng xuất phát từ nguyên nhân này mà không có người khác ở đây. Tôi có phần ưa thích việc diễn viên và nội tại vai diễn có chút tương đồng —— đôi khi chỉ dựa vào tưởng tượng sẽ không có được phản ứng chính xác." Tân Dã là trường hợp đặc biệt, y là nhìn, rồi sau đó mô phỏng, hơn nữa bản thân cũng là thiên tài.
Liễu Diêu: "..."
Chứng kiến đối phương khó mở lời Tạ Lan Sinh cũng không muốn miễn cưỡng: "Không muốn thì không phải nói, không sao cả, kinh nghiệm chỉ để phụ trợ thôi. Vậy xin hãy nói về lý do cảm thấy hứng thú với Lý Phương Phương đi ạ."
"Không, không sao cả, đều là chuyện phát sinh thực tế, cũng không phải chẳng thể chấp nhận. Tôi vô cùng muốn nhận được vai diễn này... Vô cùng muốn." Liễu Diêu chậm rãi lắc lắc đầu, nói, "Tôi không có kỳ vọng gì với tình yêu. Hoặc là nói, trước kia có, hiện tại thì không." Giọng nói của cô vừa bi ai lại đau thương, song khóe miệng vẫn mang nụ cười mỉm, rất lý trí, rất có khí chất.
Tạ Lan Sinh hỏi: "Có thể nói vì sao lại có ý nghĩ như vậy không?"
Liễu Diêu trầm mặc trong chốc lát, lại ngẩng đầu, nói: "Ngày 31 tháng 7, tôi ly hôn."
"... Xin lỗi."
"Không sao đâu." Liễu Diêu nhẹ nhàng chớp mắt, "Khi tôi ba tuổi thì mẹ qua đời, khi bốn tuổi thì bố tái giá. Bọn họ không lâu sau có con, tôi ở nhà là thứ vô cùng... Thừa thãi. Tôi cố gắng lấy lòng mọi người, song vô dụng. Trời sinh khuyết thiếu yêu thương." Cô còn nhớ rõ vào Tết một năm em trai đột nhiên nói không về được, vì thế, mẹ kế cất hết đồ ăn vào tủ lạnh, chỉ để lại hai món đồ chay.
Tạ Lan Sinh cũng có phần hiểu được sao cô lại điềm đạm như vậy.
Âm thanh của Liễu Diêu nhẹ nhàng bay bổng, có chút nhỏ nhẹ: "Năm 90, tôi quen chồng mình, anh là một... Người làm nghệ thuật, tính cách tinh tế, văn phong rất tốt. Khi đó mỗi ngày anh ta đều viết một phong thư dài, là thư tình, bên trong tràn ngập những lời lẽ nồng nhiệt. Bởi vậy, mùng 1 tháng 7 năm 91, sau khi quen biết được nửa năm chúng tôi tổ chức hôn lễ."
"... Sau đó thì sao?"
"Sau đó ư? Mùng 1 tháng 7 năm nay, khi chúng tôi kết hôn được tròn năm năm, tôi phát hiện, hết thảy đều là một âm mưu, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thích tôi."
Tạ Lan Sinh ngây người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!