Chương 4: (Vô Đề)

Thoáng cái dùng hết vận may của ít nhất mười năm, gom đủ 25 vạn, Tạ Lan Sinh muốn từ chức.

Đối với quản đốc thêm cả Lý Hiền Tạ Lan Sinh ăn ngay nói thật. Trương Phú Quý dùng sự anh dũng cuối cùng giúp anh có cơ hội quay phim, mà Lý Hiền là đạo diễn chính của 《 Tài vận hanh thông 》, rất chiếu cố anh, cho anh học được rất nhiều thứ.

Lý Hiền nghe xong có chút kinh hãi, hỏi: "Cái gì, không lấy giấy phép, không dựa vào xưởng quốc doanh, tự thân quay ư?"

"Vâng, " Tạ Lan Sinh nói, "Sau đó tham gia liên hoan phim nước ngoài, bán bản quyền sang Âu Mỹ! Không sợ chết đói đâu ạ! Em đã thảo luận qua cùng bạn bè, phim không chiếu tại Trung Quốc thì Cục Điện ảnh có muốn quản cũng không được ạ."

"..." Lý Hiền nhìn Tạ Lan Sinh, dường như chút đăm chiêu.

Hắn ở Tiêu Tương 20 năm, thật đúng là chưa từng được vừa lòng thỏa ý.

Hắn cũng có chút bị kích động.

oàn phim 《 Gốc rễ 》được thành lập, gồm một mình Tạ Lan Sinh. Anh lúc đó hăng hái muôn trượng, hoàn toàn không ý thức được đây chính là mở đầu cho một đời phiêu bạt của mình.

Tạ Lan Sinh mưu tính: Biên kịch là mình, sản xuất là mình, đạo diễn là mình, mỹ thuật tạo hình cũng là mình nốt... 《 Gốc rễ 》 chí ít còn thiếu một quay phim, một kỹ thuật âm thanh, thêm hai trợ thủ, mà quan trọng nhất trong đây không thể nghi ngờ chính là người quay phim.

Cuối cùng, quản đốc Trương Phú Quý giới thiệu một quay phim đã về hưu của đài truyền hình Hồ Nam cho Tạ Lan Sinh.

Ông lão này tên là La Đại Kinh, ý là "Đầy bụng kinh luân", năm nay 60, trước đây vẫn luôn công tác tại mảng phim phóng sự của đài truyền hình. Vốn lão đã được hưởng tuổi già, không ngờ đứa con nợ cờ bạc, lúc này mới bằng lòng giúp Tạ Lan Sinh quay 《 Gốc rễ 》 để trả nợ, cảm thấy tuổi tác bản thân cao thế này chẳng còn gì để sợ nữa.

La Đại Kinh muốn thù lao 4000 đồng, không chịu giảm, nói không được thì cũng có người khác muốn mời lão. Tạ Lan Sinh sau khi xoắn xuýt cũng bằng lòng, nói: "4000 cũng được, trả theo tháng." Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, cảm thấy này việc này cũng không quá đứng đắn, có nguy hiểm, đối phương muốn nhiều thì cũng bình thường. Hơn nữa, La Đại Kinh này đã từng đòi xưởng Tiêu Tương thuê một tháng 500, bốn tháng chính là 2000, 4000 chỉ là gấp hai, cũng tạm được.

Ông lão đã 60 tuổi còn phải chạy đến thâm sơn cùng cốc, tiêu hao tinh lực cũng gấp hai, không thể so với ở đài truyền hình trước kia được. Tạ Lan Sinh vẫn luôn cho rằng, anh đối xử với người khác hết sức thì sẽ thu hoạch được sự thành tâm đồng dạng.

Đối với câu "Trả theo tháng" kia, La Đại Kinh hỏi có thể đổi không, bởi bên lão đang cần tiền gấp —— con trai bị tìm tới tận cửa rồi, phải trả lại 10%, bây giờ còn thiếu 2000, bạn bè họ hàng đều đã mượn một lượt. Lão thấy khó mở lời, ấp úng, hơn nửa ngày mới tiến vào chuyện chính. Tạ Lan Sinh cảm thấy, hai người bọn họ là trung tâm đoàn phim, nhân vật linh hồn, phải duy trì sự hòa thuận vui vẻ, tốt nhất là chớ nảy sinh mâu thuẫn.

Vì thế liền giúp La Đại Kinh một phen, dự chi 2000, đồng ý mỗi tháng sau trả tiếp 500, nhưng điều kiện tiên quyết là La Đại Kinh chấp nhận công tác thêm giờ sau này.

Tại ngày La Đại Kinh vào đoàn phim, Tạ Lan Sinh đếm chuẩn tiền mặt, đích thân đưa tới tay đối phương, vô cùng nghiêm túc, nói: "Anh Đại Kinh, hai chúng ta là hạt nhân của đoàn, phải để tâm hơn đến những phiền toái ngày sau, quay《 Gốc rễ 》 thật hoàn hảo. Bộ phim là sinh mạng của em, là hy vọng của em. Đoàn phim chúng ta chỉ có mấy người, tất cả mọi người đều là người một nhà, anh có khó khăn thì cứ nói, em đây khẳng định tận lực hỗ trợ.

Vất vả rồi, anh Đại Kinh, phiền anh mang hết bản lĩnh ra để quay thật tốt nhé!"

Anh là đạo diễn, nhưng chưa có kinh nghiệm, mới đi ra từ trường học không bao lâu, chưa từng đạo diễn một mình, không có uy với đồng bọn hợp tác, chỉ có thể đánh bài tình cảm.

La Đại Kinh mới vừa tiếp nhận sự "Trợ giúp" rất nhiều từ Tạ Lan Sinh, giải được mối nguy cấp trong nhà, trong lòng ấm áp, thành khẩn nói: "Đương nhiên đương nhiên, tôi sẽ chăm chỉ làm việc, không cần lo lắng mấy vấn đề này đâu." Làn da La Đại Kinh trắng trẻo, dáng người vừa cao lại béo, tựa như một chiếc bánh gạo cỡ lớn.

Tạ Lan Sinh nói: "Vâng, vất vả rồi."

"Đúng rồi, Lan Sinh, có thể kiếm một máy quay 35mm không?" La Đại Kinh hỏi, "Tôi sử dụng nó có phần thuận tay hơn."

"Em cũng có dự định này, xem có thể mượn một chiếc hay không." Tạ Lan Sinh cười, "Còn nữa, em định tự đi một chuyến đến Hà Bắc, mua phim nhựa! Anh có biết, mua tận xưởng là rẻ nhất không, có thể tiết kiệm được một khoản lớn."

La Đại Kinh nói: "Được, tôi sẽ chờ phim nhựa của cậu."

La Đại Kinh cũng không biết, Tạ Lan Sinh vì mời lão quay phim mà phải giật gấu vá vai.

Để đi Bảo Định mua phim nhựa 35mm, Tạ Lan Sinh cuối cùng lựa chọn ... đi tàu chui.

Anh nấp ở một chỗ, thấy xe chở than chậm rãi đi qua liền chạy theo nó, sau đó căn đúng thời cơ "vút" một cái nhảy lên, bắt lấy thành thùng xe, chỉ cảm thấy gió bên tai kêu vù vù. Thùng xe của xe chở than đều là rộng mở, không có mái, anh dùng sức đạp vài cái, cơ thịt trên cánh tay căng lên, rốt cục cũng lật người được như mong muốn, rầm một tiếng ngã vào đống than. Tại lúc Tạ Lan Sinh đu được người vào tốc độ tàu hỏa đã tăng lên, ngộ nhỡ sức lực anh không đủ, ngã xuống liền chết thẳng cẳng.

Lên xe rồi, anh lại dùng tay không đào một cái hố to trong đống than dưới chân, nằm vào, ngắm trời lam bên trên, nở nụ cười. Anh cười vui vẻ, mặt cùng thân đen thùi lùi. Anh nheo mắt, nhìn trời xanh, mây trắng, còn có từng tia nắng vàng lúc ẩn lúc hiện phía trên.

Tới Luckyfilm Bảo Định, Tạ Lan Sinh mới thình lình phát hiện đối phương đã không còn sản xuất loại phim nhựa bản lớn để quay phim nữa —— chất lượng phim nội địa quá kém, các xưởng sản xuất không muốn dùng, phim nhựa bản lớn sẽ bị xén bớt thành loại phim phổ thông để chụp hình. Tạ Lan Sinh khuyên can hết lời, người của Lucky mới đồng ý cho anh một ít chưa bị tái chế.

Anh tính toán nửa ngày, cuối cùng mua 9 cuộn phim nhựa. 9 cuộn phim nhựa 90 phút, mà phim điện ảnh ước chừng 84 phút. Nhưng không ngờ, ngay tại lúc Lan Sinh ôm phim nhựa rời khỏi cổng Lucky, công nhân mới nãy của Lucky thở hồng hộc đuổi theo, mạnh mẽ nhét vào ngực anh một cuộn phim nhựa điện ảnh, nói: "Cầm lấy này! Tôi cho cậu đấy! Bộ phim 84 phút, đạo diễn tuyệt đối không có khả năng chỉ dùng 9 cuộn phim nhựa." Hành động này làm cho Lan Sinh muốn khóc.

Tạ Lan Sinh đi tàu chui, lại chui tàu về, trong túi vải bố chứa phim nhựa 35mm của Lucky. Trên đường về, anh mới vừa nhảy xuống xe, chợt nghe một tiếng rống lớn xa xa  "Đ. m thằng nghiện kia! Dám đi tàu chui!", sợ tới mức vội vàng cuồng chân nhanh như chớp chạy mất tăm tích. Toàn thân anh đều bị nhiễm đen, rửa ra ba chậu nước đen ngòm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!