Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi thương tích trên bắp đùi hồi phục, năm 1995, Tạ Lan Sinh lại quay một bộ điện ảnh nữa, sau đó theo thường lệ chiếu từng đợt tại quán cafe cho khách hàng xem, không còn quá hứng thú đi tranh giải. Ngược lại là thầy Lý Hiền tại xưởng Tiêu Tương của anh lại giành được một "Giải sư tử vàng" ở Venice.

Cũng là năm 1995, "Đạo diễn điện ảnh" lộ diện nhiều hơn. Tháng 1 năm 1993 điện ảnh cải cách nhưng không vãn hồi được xu thế sụp đổ, năm đó lượt khán giả giảm 60%, phòng vé điện ảnh giảm 40%, 16 xưởng quốc doanh đều giảm biên chế, bán đất bán xưởng. Đồng thời, để trực tiếp cạnh tranh với phim bom tấn các xưởng sản xuất trước sau "Hợp tác", hợp tác cùng Hongkong, hoặc cùng Mỹ, nhưng không đọ được tư bản, khoản thu khó khăn, bước đi gian nan.

Bởi vậy, công ty tư nhân bắt đầu xuất hiện, tự chủ tài chính tự làm phim, theo quy trình xét duyệt của xưởng, bán giấy phép điện ảnh của xưởng —— công ty tư nhân muốn đánh cược với phòng vé, xưởng quốc doanh thì muốn sinh tồn, song phương có thể nói ăn khớp với nhau.

Dưới bối cảnh này, nhắm vào hiện tượng "Tư nhân" tham gia điện ảnh, Cục Phát thanh Điện ảnh Truyền hình đưa ra《 Về việc cải cách các biện pháp quản lý đối với thiết lập bối cảnh phim truyện 》 còn có 《 Các biện pháp quản lý chỉ số phim truyện》. Quy định, bắt đầu từ mùng 1 tháng 1 năm 1995, các dự án do pháp nhân xã hội đầu tư đạt hạn mức 70% có thể liên kết chế tác với xưởng phim sở hữu quyền sản xuất, chính phủ thừa nhận "Vốn tư nhân".

Một năm này, "Bom tấn Mỹ" liên kết "Điện ảnh tư nhân", toàn thể phòng vé cuối cùng mới chấm dứt tình trạng suy thoái mấy năm liên tiếp.

Ngoài việc sản xuất, phát hành cũng cải cách. Trước đây công ty phân phối các tỉnh thống nhất sắp xếp thống nhất chiếu phim, nhưng từ tháng 7, căn cứ theo nghị quyết số 348 năm ngoái, Thượng Hải tiên phong thành lập công ty điện ảnh đầu tiên "Điện ảnh Phương Đông", tạo thành từ hiệp ước giữa công ty phát hành Thượng Ảnh cùng 23 rạp chiếu phim, trở thành kênh phân phối thứ hai tại Thượng Hải.

Phân phối cấp tỉnh không còn bị lũng đoạn bởi các công ty được chỉ định, xưởng sản xuất có thể hợp tác với bất cứ đơn vị phát hành cấp một, hoặc rạp chiếu phim nào. Xưởng sản xuất từ "Theo sự sắp xếp thống nhất của Trung Ảnh" đến năm 1993 "Trực tiếp kết nối với các tỉnh" rồi đến năm 1995 "Trực tiếp kết nối với rạp chiếu phim", càng lúc càng tự do.

Đối với việc cấp phép cho công ty tư nhân Tạ Lan Sinh vô cùng phất chấn. Điều này có nghĩa, dẫu giấy phép xưởng vẫn hữu hạn như cũ, nhưng để làm ra những bộ phim hay thu hoạch lợi nhuận, phần đông công ty tư nhân sẽ cho mọi người cơ hội cạnh tranh. Xưởng sản xuất lớn có một hai đạo diễn thương hiệu, không dám đắc tội, công ty tư nhân thì không như thế, đạo diễn toàn quốc nhiều như thế, tuyển dụng lại là xong.

Có điều, chuyện này không liên quan đến Lan Sinh. Tạ Lan Sinh bị cấm đến năm 2001, anh không có cách nào lên làm đạo diễn, cũng không có cách nào lấy được giấy phép, chỉ có thể tiếp tục tự làm.

Tạ Lan Sinh nghĩ, nếu lúc trước chờ bốn năm năm, liệu anh cũng có cơ hội hay không? Hiện tại liệu có thể quang minh chính đại hay không?

Anh không hối hận. Sớm bốn năm năm là đáng giá. Chỉ cần nghĩ đến 《 Gốc rễ 》《 Biển mỹ lệ 》《 Triền núi 》《 Trắng đen 》 còn có 《 Lửa trời 》, anh liền cảm thấy đáng giá. Chỉ cần nghĩ đến việc năm bộ phim này chưa từng được xuất hiện, anh liền đau lòng.

Anh nghĩ, vẻn vẹn bốn năm năm, đạo diễn mới liền có cơ hội lên làm đạo diễn, cũng không biết 12 đạo diễn điện ảnh bị cấm quay từ "1989 đến 1994" bọn họ còn có "Người tiếp bước" nào không, còn có đồng nghiệp mới chung lứa nào không. Cảm giác đáp án là có, tiêu chuẩn kiểm duyệt vẫn chưa buông lỏng, mà quan trọng hơn là, giấy phép hữu hạn lại quý giá, không thể chia đến hết mọi người, nhà làm phim độc lập vẫn còn xuất hiện.

Nhưng mà, bọn họ phải đi con đường thế nào đây? Vẫn cứ rúc trong quán cafe chiếu phim cho khách hàng sao?

Đến cuối cùng là phải làm thế nào mới có thể khiến khán giả Trung Quốc xem được chúng chứ?

Tạ Lan Sinh cũng không quá hứng thú với việc bán sang Âu Mỹ.

Loanh quanh trong quán cafe một năm rưỡi, mãi cho đến tháng 8 năm 1995, Tạ Lan Sinh mới lại quyết định mang phim đi tranh tài, bởi hết thảy lại có biến chuyển.

Đầu VCD xuất hiện làm bùng nổ tăng trưởng. Một điều tra tại Bắc Kinh cho thấy, năm 1994 người biết đến VCD không đến 0. 1%, mà cuối tháng 6 năm 1995, con số này tăng trưởng đến 5%. Từ đó về sau, khách hàng toàn quốc điên cuồng tranh mua, lượng tiêu thụ VCD năm 1994 chỉ có hai vạn chiếc, nhưng năm 1995 dự tính hội tăng vọt đến 60 vạn, xí nghiệp sản xuất từ một xưởng "Vạn Yến" tăng thành 100 công ty, các thương hiệu lớn chém giết đẫm máu.

Dưới bối cảnh này, băng đĩa lậu đúng dịp mà sinh. 30 đồng một cái, 50 đồng hai cái, lúc này giá đĩa phim rất cao, nhưng mọi người vẫn mua, vẫn xem.

Tạ Lan Sinh bất chợt nghĩ đến: Giả như mình cũng có thể giành được "Big 3", xưởng băng đĩa lậu hẳn cũng sẽ chôm về chứ? ? ! !

Như vậy, sẽ không chỉ có vài khách hàng quán cafe có thể xem, mà còn ước chừng 60 vạn người tiềm năng trong thị trường rộng lớn này nữa! Hơn nữa, chuyên gia nói, năm 1996 cả nước hẳn có thể bán ra 1000 vạn đầu VCD!

1000 vạn!

Nói cách khác, nếu có thể bị người làm lậu, cả nước còn có 1000 vạn người có khả năng mua phim của anh!

Tạ Lan Sinh thật sự không thể chống cự sự hấp dẫn của "1000 vạn" này, đối với một đạo diễn độc lập mà nói đây chắc chắn là đòn trí mạng.

VCD lậu, anh cảm giác đây cũng có thể là một con đường để nhà làm phim độc lập tiếp xúc với khán giả.

Thế giới biến chuyển quá nhanh. Trong ba năm từ 1990 đến 1992 kia, điện ảnh nghệ thuật bọn họ quay chỉ có thể chiếu tại Âu Mỹ, sau bài phát biểu "Đàm thoại Phương Nam", là có thể quảng bá ở quán cafe, thêm một chút đường ra. Mà hiện tại thì sao, VCD đến rồi, anh có thể thâm nhập ngàn vạn hộ gia đình... Dẫu cho là bị làm thành VCD lậu để tiến vào đó.

Nhưng cũng gọi là ngàn vạn hộ gia đình rồi.

Tạ Lan Sinh quyết định xong tính toán quay kịch bản 《 Viên mãn 》. Kịch bản sớm đã viết xong xuôi, không dám nói là hay hay dở, nhưng có phần phù hợp tham gia liên hoan phim.

Tạ Lan Sinh trước giờ vẫn chung tình với "Gia đình Trung Quốc". Anh thích con người, thích cuộc sống giữa người với người, mà "Gia đình" là đơn vị cấu thành cơ bản nhất của xã hội nhân loại.

Cũng không biết có liên quan đến lời tỏ tình của Tân Dã hay không, hai nhân vật chính trong 《 Viên mãn 》 là đồng tính luyến, nam đồng tính luyến.

Mấy năm nay, Tạ Lan Sinh luôn bất giác tự hỏi "Đồng tính luyến ái" tại xã hội Trung Quốc phải đối diện với đủ loại áp lực, bao gồm áp lực đến từ chính cha mẹ, dòng họ, bạn học, đồng nghiệp, còn cả từ người xa lạ, cuối cùng đã viết ra câu chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!