Chương 33: (Vô Đề)

Buổi tối, hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã đến một nhà hàng ăn spaghetti, lại mua ít đồ lưu niệm cho đám Âu Dương Niếp Niếp, Sầm Thần. Lan Sinh rất chiều Âu Dương Niếp Niếp, luôn hy vọng cô được vui vẻ, mua một đống thượng vàng hạ cám, làm cho Đại ảnh đế "Hừ" một tiếng. Anh vốn muốn mua đồ lưu niệm của AC Milan đích cho Sầm Thần, không ngờ Torino căn bản không bán, vì thế đành mua đồ của kẻ tử thù Juventus.

Tầm 0 giờ, bọn họ bay khỏi thành phố này. Lan Sinh dựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, có chút thương cảm. Lúc này mưa tuyết đã ngừng, tháp nhọn Antonelliana có thể nhìn thấy rõ ràng, bốn phía nó cơ hồ đều là đèn đuốc lấp lánh sáng ngời, thi thoảng có dòng xe lũ lượt xuyên qua đường xá thành phố. Nơi phương xa, dãy Alps vẫn trầm mặc đứng sừng sững.

Tạ Lan Sinh nhủ trong lòng: "Bye bye, Torino."

Máy bay càng bay càng cao, Torino, rốt cuộc đã không còn tăm tích.

Trải qua hai ngày tàu xe vất vả, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã rốt cuộc cũng đến sân bay quốc tế thủ đô, mỏi mệt vô cùng. Có điều may sao, bọn họ lập tức có thể trở về nhà của mỗi người mà ngủ đã đời.

Tại nơi nhập cảnh, sau khi Tạ Lan Sinh đưa hộ chiếu màu đỏ của mình qua, người kiểm soát biên Trung Quốc hết nhìn anh rồi lại nhìn hộ chiếu, tựa như đang xác nhận điều gì đó.

Tạ Lan Sinh: "... ? ? ?"

Phát sinh vấn đề gì sao?

Đại náo thiên cung xong trở về, anh kỳ thật cũng có chút căng thẳng, không biết ngoài "Cấm quay 8 năm" còn có thêm thứ gì mới nữa hay không.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, anh nghĩ: Còn không cho anh nhập cảnh nữa hay sao? Điều này hẳn là không thể chứ? Anh là công dân Trung Quốc tiêu chuẩn, anh còn có thể đi nơi nào nữa đây? Hic, phải trải qua quãng đời còn lại ở sân bay chăng?

Sau một lúc lâu, nhân viên nam kiểm soát biên Trung Quốc gật đầu với Tạ Lan Sinh: "Vâng, xin mời vào."

"... A, cảm ơn." Tạ Lan Sinh thở phào một hơi: Xem ra đều là nhạy cảm quá rồi.

Anh xòe tay ra, khẽ để trên bàn, chờ kiểm soát biên trả lại hộ chiếu. Song chẳng ngờ rằng, đối phương khép hộ chiếu rồi đặt vào một góc bàn, vẫy cảnh sát sân bay đang tạm thời canh giữ ở một bên lại. Ngẩng đầu, nhìn Tạ Lan Sinh, giọng nam trung không nhanh không chậm, nói: "Vào đi, có thể về nhà rồi. Cuốn hộ chiếu này bị thu hồi lại."

"Thu hồi sao?" Tạ Lan Sinh không phản ứng lại được, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Thái độ của đối phương kỳ thật rất tốt, lại giải thích với Lan Sinh: "Cuốn hộ chiếu này đã bị thu hồi. Ngài muốn xuất ngoại thì xin mời đi cấp lại."

n lúc này, Tạ Lan Sinh rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đã phát sinh!

Hộ chiếu của anh thế mà đã bị hủy bỏ! ! !

Biết việc này tuyệt đối không có đường thương lượng ở phía hải quan, Tạ Lan Sinh cũng chỉ có thể gật đầu, nói: "Vâng, cảm ơn, làm phiền ngài rồi." Sau đó liền ngơ ngẩn nhập cảnh theo bản năng, ngay cả valy cũng quên xách, vẫn là Tân Dã đi phía sau giúp anh xách qua.

Tạ Lan Sinh hoàn toàn không ngờ hộ chiếu của mình sẽ bị thu hồi. Nói cách khác, anh không thể xuất ngoại nữa.

Sau khi bị chính quyền cấm anh vốn tính toán tiếp tục quay phim, cảm thấy rằng, cùng lắm thì lại bị cấm tiếp, cấm chồng cấm, cuối cùng thời hạn chồng chất vô hạn thậm chí đến tận bảy tám mươi năm.

Chính là hiện giờ... Không thể xuất ngoại.

Vậy anh phải tham gia liên hoan phim thế nào đây? Làm sao bán được bản quyền đây?

《 Gốc rễ 》 có thể kiếm được 40. 5 vạn, cũng chỉ đủ để quay một bộ phim nữa.

Sau đó thì sao?

Tân Dã nhìn ra sự trở tay không kịp của Tạ Lan Sinh, nhẹ giọng an ủi: "Chẳng sao hết, không có ảnh hưởng gì. Tôi có thể tham gia liên hoan phim, cũng có thể đi đàm phán bán bản quyền."

"Ừ..." Đối với những lời này của Tân Dã, Tạ Lan Sinh không để ở trong lòng —— Tân Dã chính là bạn của anh, sao có thể đi theo phục dịch* anh đến mức độ này chứ, y cũng chưa chắc sẽ tham gia những bộ điện ảnh kế tiếp của anh. Có điều, chí ít Tân Dã cũng có một điểm không sai, chính là, dẫu anh không thể đích thân xuất ngoại thì cũng có thể ủy thác người khác xuất ngoại.

Chỉ là, chuyện ủy thác người khác đi bán bản quyền này suy cho cùng không quá bảo đảm, bởi vì người để tâm nhất đến tác phẩm chỉ có bản thân đạo diễn. Mà thấu hiểu tác phẩm nhất cũng chỉ có đạo diễn, bất luận thái độ hay kỹ xảo thì đạo diễn vẫn là người phù hợp nhất. Huống chi, trải qua liên hoan phim lần này anh cũng đã có kinh nghiệm, không phải người mới vào nghề. Vốn tưởng rằng lần đàm phán bản quyền kế tiếp sẽ càng easy hơn một chút, hóa ra, lại càng khó hơn sao?

*Nguyên văn  (an tiền mã hậu): chỉ việc theo sát làm tùy tùng hầu hạ.

Đời người thật sự là luôn có sự "Ngạc nhiên thú vị".

Tạ Lan Sinh nghĩ, xem ra sau này cần phải mời một nhà sản xuất nhạy bén một chút. Những công ty tiêu thụ Âu Mỹ cũng sẽ không đàm phán với người vớ vẩn nào, bọn họ chỉ gặp đạo diễn hoặc nhà sản xuất, tùy tiện nhờ người đi cuối cùng khẳng định không thu hoạch được gì. Lần này tám chín phần mười là nhờ việc "Tự quảng cáo", không thì chắc cũng thua rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!