Xuống khỏi ngọn tháp, hai người tiếp tục tham quan Torino.
Nơi này còn có bảo tàng ô tô cực kỳ nổi danh của Italy, có điều Lan Sinh không quá hứng thú nên cũng không đi. Ngành xe hơi Italy rất mạnh, có những thương hiệu cao cấp như Ferrari, Lamborghini, song Tạ Lan Sinh thật sự không rõ, cũng chỉ nghe nói qua "Ferrari". Anh hỏi Tân Dã: "Ferrari lợi hại lắm sao?" Tân Dã tựa hồ hồi tưởng lại, đáp: "Có dòng F40 cũng tạm được. Xe thể thao kỷ niệm tròn 40 năm, tạo hình thiết kế có phần cấp tiến, về mặt động lực thì là cao nhất."
Tạ Lan Sinh nghe xong vẫn chẳng có khái niệm gì, dù sao bình thường đều là thuê "Đại phát", ở Bắc Kinh hay Torino thì đi ké xe của Tân Dã, có điều bởi vì vẫn nói chuyện phiếm nên cũng không chú ý mấy.
Tạ Lan Sinh cũng không ghé sân nhà Juventus. Anh nghĩ, giả sử Sầm Thần ở đây chắc chắn muốn đi xem một lần, thậm chí có khả năng còn muốn quá giang một tiếng đến xem AC Milan mà cậu yêu thích nhất.
Mà trong những thắng cảnh còn lại, Tạ Lan Sinh đến cung điện trước. Nó tọa lạc tại một trong hai quảng trường lớn, quảng trường Castella. Quảng trường này cực kỳ đẹp đẽ, tựa poster điện ảnh Italy, một mặt là giáo đường chính của Torino, có lưu trữ thứ mang tên "Vải liệm của Jesus", bên trên có in khuôn mặt Jesus, mọi người cho rằng nó là tấm vải liệm khi Jesus tử vì đạo.
Có điều cực kỳ hiếm gặp, lần trưng gần nhất vẫn là năm 1978, nghe nói, phải nhận được sự chấp thuận giáo hoàng mới có thể trưng vật thánh như vậy. Mặt đông quảng trường là cung điện chính, cũng là cung điện của vương triều Savoy từ năm 1861 tới năm 1946. Hai mặt nam bắc còn lại là hai tòa cung điện khác, một trong số đó là nơi tổ chức nghị viện của Italy.
Kiến trúc cung điện vô cùng xa hoa. Trần nhà cùng vách tường mạ vàng, chính giữa được khảm tranh sơn dầu tinh xảo. Nơi nơi đều là cung vàng điện bạc, còn có đồ sứ Trung Quốc, Tạ Lan Sinh xem đến tròn xoe mắt. Nơi đây còn sở hữu hầm vũ khí, bảo tồn đủ loại vũ khí cổ quy mô lớn nhất thế giới, trong đó có không ít thứ đến từ Trung Quốc. Nó còn có vườn hoa nổi tiếng, là thiết kế đến từ kiến trúc sư của vườn hoa Versailles.
Trở ra, Lan Sinh, Tân Dã men theo phố Roma đến quảng trường lớn thứ hai, quảng trường San Carlo. Nơi đây có hai tòa giáo đường cỡ lớn, đều rất xinh đẹp, trang nghiêm mỹ lệ, hai mặt khác một bên là bảo tàng Ai Cập, một là phòng trưng bày mỹ thuật tạo hình. Tạ Lan Sinh vừa đi vừa nghỉ trong bảo tàng hết hai tiếng, có chút cảm khái —— đây là bảo tàng liên quan đến Ai Cập lớn nhất bên ngoài Cairo, còn sở hữu cả bản đồ cổ xưa nhất.
Khi đi ra mặt trời vừa mới lặn, thời gian sớm hơn một chút so với dự tính. Bọn họ vốn tính toán 6 giờ đến quán ăn spaghetti, sau đó trở về xách đồ trực tiếp đi thẳng ra sân bay, nhưng hiện tại mới vừa qua 5 giờ...
Tân Dã hỏi: "Hay là ăn nhà hàng một bữa nhé? Nhưng mà chỗ này không quá ngon, Del Cambio chăng? Anh không thích sò biển với rau diếp biển nhỉ? Hoặc là Vintage 1977? Anh nói thích salad mực cùng bánh ngọt chanh dây mà. Có điều lần trước phải đặt trước, lúc này đi chưa chắc còn chỗ." Hai bữa cơm này, một lần là Tạ Lan Sinh mời, cảm tạ Tân Dã giúp đàm phán, một lần là Tân Dã mời, "An ủi" Lan Sinh bị chính quyền cấm.
"Không đâu, " Tạ Lan Sinh nói, "Tôi muốn ăn spaghetti! Hơn nữa thẻ cơm cũng chưa dùng hết!" Anh chưa từng ăn tại Trung Quốc, chỉ cảm thấy spaghetti ở trong điện ảnh cực kỳ ngon mắt, anh muốn ăn. Người của khách sạn đề cử mỳ hải sản Italy —— mỳ đặt trong bánh mì, có cá có tôm còn có cả ngao, mà thẻ cơm liên hoan phim phát vừa vặn bao gồm cả quán ăn này.
Lại nói, anh cũng nếm thử spaghetti tại khách sạn mấy lần, cảm giác bình thường, hôm nay nhà hàng này mà vẫn không ngon ảo tưởng của anh liền tiêu tan.
"Vậy..." Tân Dã ngẫm nghĩ, "Đến tiệm chocolate nhé? Nghe người ta nói có một tiệm chỗ này vừa mới giành được huy chương vàng thế giới."
"Thế á?" Mắt Tạ Lan Sinh sáng rực lên, "Đi đi, đi ăn xem!"
Tân Dã nở nụ cười, hơi gật đầu.
Torino là thánh địa "Chocolate", còn tổ chức cả chocolate festival, "Ferrero" lừng danh thế giới chính là sản xuất tại nơi này. Tạ Lan Sinh cũng chưa từng nghe đến, có điều Tân Dã nói, Ferrero chocolate có mấy lớp, lớp ngoài cùng là chocolate cứng cùng vụn quả phỉ, lớp thứ hai là bánh xốp, tầng thứ ba là chocolate mềm, tại trung tâm là quả phỉ hoàn chỉnh, khiến Tạ Lan Sinh trông ngóng.
Trí nhớ của Tân Dã thực kinh người, nghe người ta nói địa chỉ một lần liền xem bản đồ mà mò đi được.
Có khả năng vì vẫn đang rơi tuyết, cửa tiệm lúc này có chút vắng vẻ. Trên quầy bày chocolate hương vị khác nhau, đủ loại kiểu dáng, mà tận cùng bên trong tiệm, là một dãy bàn cafe chỉnh tề kê sát cửa sổ.
Tạ Lan Sinh đi nhanh qua, lớn tiếng chào với ông cụ chủ tiệm: "Ciao!" Anh đã ở Torino mấy ngày, biết "Xin chào" chính là "Ciao", bởi thế khắp chốn gặp ai cũng chào hỏi. Ban đầu anh không hiểu được, không nghe được "I", cứ ngỡ là "Cao", còn cho rằng người Italy với người Trung Quốc gặp mặt khẳng định là đánh nhau mất —— một nói "Xin chào", một lại đáp "Cao".
Ông cụ nhìn anh, cũng cười: "Ciao!"
Tân Dã nói một mớ tiếng Anh với ông chủ rằng muốn Bicerin. Đây là thức uống nổi tiếng Torino, điều chế từ chocolate, Espresso, kem các loại mà thành, hương vị rất ngon.
Sau khi đưa Bicerin cho Tạ Lan Sinh, Tân Dã hất cằm: "Muốn ăn cái nào? Tự chọn đi."
"Được!" Tạ Lan Sinh thấy cũng không quá đắt, chỉ chỉ chỉ, tầm bảy cái, tổng cộng mất 70 đồng, cộng thêm Bicerin trên tay là vừa tròn 100 nhân dân tệ. Trong lòng anh cũng có chút bi ai —— bản thân vừa mới xuất ngoại một hồi, thế mà lại cảm thấy 100 đồng cũng không tính là bao. 1000 vay đám bạn tốt trước lúc xuất ngoại đã tiêu hết, may sao việc làm ăn của công ty quảng cáo của Trương Thế Kiệt Vương Trung Mẫn cũng không tệ. Tân Dã vốn muốn trả hết, nhưng Tạ Lan Sinh lại xa cách, nên không nói gì.
Tạ Lan Sinh vừa chờ, vừa uống Bicerin trong tay mình.
Uống ngon thật, vừa thơm lại ngọt.
Bởi vì là thức uống nóng, sau khi uống mấy ngụm môi Tạ Lan Sinh liền lem nhem.
Tân Dã bên cạnh cũng chọn menu xong, đang đợi chủ tiệm lần lượt mang ra.
Tạ Lan Sinh liền xoay người, bưng chén đĩa chờ Tân Dã, đồng thời vô thúc đưa đầu lưỡi l**m môi trên dưới, còn rất linh hoạt.
Tân Dã: "..."
"Đúng rồi Tân Dã!" l**m môi sạch sẽ, Tạ Lan Sinh lại nghĩ tới kỹ năng hạng nhất có thể khoe khoang của mình, hỏi, "Cậu có thể l**m đến chóp mũi mình không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!