Mùng 9 tháng 12 là lễ trao giải kiêm lễ bế mạc của LHP Torino.
Mùng 8 tháng 12 là chủ nhật, các hoạt động người đông nghìn nghịt, trước đó Bill nói những phim điện ảnh giành được giải thưởng thường được trình chiếu lúc này bởi dễ tạo được thanh thế, mà Tạ Lan Sinh cùng với Tân Dã cũng phải đổi khách sạn —— do gửi phim gốc đến muộn, Tạ Lan Sinh đặt phòng cũng bị chậm. Thời điểm đó, khách sạn nói, chủ nhật mùng 8 sớm đã không còn phòng để đặt.
Tân Dã đặt một khách sạn khác ở khu trung tâm, cũng là năm sao, Tân Dã tiêu tiền mình để hưởng thụ, Tạ Lan Sinh chỉ là bám càng mà thôi. Ban tổ chức liên hoan phim chỉ chi trả tiền nghỉ ba ngày, mà Tạ Lan Sinh nếu muốn xem đến cuối nhất định phải tự trả tiền bốn ngày. Nếu chỉ có một mình anh nhất định sẽ lựa nơi rẻ tiền nhất, motel 50 đôla, tuy rằng ngay cả 200 đôla này có khi cũng phải vay mượn bạn bè, thậm chí, anh có thể vì túi tiền eo hẹp mà lựa chọn về nhà trước. Tạ Lan Sinh cảm thấy, may sao Tân Dã thích náo nhiệt nhất định đòi xem hết buổi lễ trao giải...
Bởi vậy, sáng sớm mùng 7 Tạ Lan Sinh đi trả phòng, dựa theo chỉ thị của Tân Dã gửi hành lý lại ở sảnh trước, nhắn đối phương sáu giờ sẽ đến lấy, xong liền đi xem công chiếu điện ảnh.
Nhưng cực kỳ phản lưới nhà* chính là, lúc sáu giờ, Tạ Lan Sinh vừa về đến khách sạn, nào ngờ từ cổng lớn đã thấy người của Ban tổ chức! Tựa hồ là vẫn đang chờ anh!
*Nguyên văn (wū lóng): Nguồn gốc của từ Oolong đại khái như thế này: "own goal" (quả bóng vào khung thành) trong tiếng Anh có cách phát âm gần giống với từ "Oolong" trong tiếng Quảng Đông, trong khi từ "Oolong" trong tiếng Quảng Đông có từ "lỗi". Vào khoảng những năm 1960 và 1970, các nhà báo Hồng Kông đã sử dụng "oolong" để dịch "bàn phản lưới nhà" trong các bài báo của họ – baidu.
Bọn họ vừa thấy Tạ Lan Sinh liền lũ lượt kéo tới.
Tạ Lan Sinh ngơ người.
"Đạo diễn Tạ, " Một người đàn ông trong Ban tổ chức nói, "Ngài dự định đến sân bay ư? Hôm nay sẽ quay về Trung Quốc sao?"
"Hả... ?"
"Chúng tôi biết, nhà làm phim không đủ kinh phí sẽ không lưu lại đến ngày cuối cùng, nhưng mà, chúng tôi chân thành mời ngài tham gia lễ bế mạc ngày mai."
Tạ Lan Sinh: "? ? ?"
"Tài chính nếu thật sự khó khăn... Chúng tôi sẽ chi trả thêm hai đêm."
"Không phải, mọi người hiểu lầm rồi." Tạ Lan Sinh vội vàng giải thích, "Tôi đặt khách sạn muộn quá, khi đó chủ nhật đã kín phòng. Hiện tại muốn đổi một chỗ khác, cũng chưa dự định rời Torino."
"À à..." Người của Ban tổ chức thở một hơi, "Vậy tốt quá, hẹn gặp ngài đêm mai!"
"Vâng, hẹn đêm mai."
Tiễn bước mấy người kia đi, Tạ Lan Sinh hoàn toàn không tìm lại được tư duy, anh quay đầu đối mặt Tân Dã, vô cùng mờ mịt: "Ban tổ chức đến... Để nói vậy thôi ư? Hay là, đối với những người muốn đi Ban tổ chức đều giữ lại một chút? Chúng ta vừa vặn là người cuối cùng, cho nên bọn họ nói xong liền đi luôn?"
Hai tay Tân Dã đút túi, như cười như không, "Đạo diễn Tạ, chúc mừng, ngài đã giành được giải thưởng lớn rồi."
"Hả?"
Tân Dã cất bước đi đến sảnh trước: "Nếu không đoạt giải, bọn họ sẽ không cố tình đến đây mời anh tham gia lễ trao giải đâu."
"Là, là như vậy ư." Tạ Lan Sinh muốn giả vờ như lãnh đạm, nhưng mà nét mặt không căng ra nổi, lúc cúi người ký hành lý khóe miệng cong lên hết cỡ. Anh cố giấu đi nụ cười, không muốn để Tân Dã trêu chọc.
Sau đó Lan Sinh vừa có chút vui vẻ, lại có một chút căng thẳng không yên sinh ra do đồ tốt còn chưa đến tay. Anh mang đồ đạc theo, ngồi taxi Tân Dã thuê đi một đường thẳng tới khách sạn mới, tiến vào mới phát hiện là một phòng suite —— gian ngoài có thể tiếp khách, làm việc, gian trong dùng để nghỉ ngơi, phòng tắm còn có một bể sục Jacuzzi lớn siêu cấp.
Bọn họ ra ngoài ăn bữa tối, sau khi trở về Tạ Lan Sinh liền ngâm mình vào bồn Jacuzzi, cảm giác bản thân như đang đóng điện ảnh. Giữa chừng Tân Dã có bất chợt mở cửa gỗ đi vào WC, Lan Sinh vội vàng kéo khăn tắm trắng bên cạnh che dưới eo, cảm giác rất ngượng ngùng. Mặc dù kể ra thì, anh cũng thường xuyên đi nhà tắm công cộng, mọi người nhìn thấy của nhau cũng chẳng làm sao, nhưng một bên là song phương, một bên là đơn phương dù sao cũng không giống nhau. Tân Dã dường như liếc mắt nhìn một cái, cũng lại tựa như không nhìn, Tạ Lan Sinh cũng không quá rõ ràng.
Hai người bọn họ khi ở nhà khách chính quyền là ở phòng "2 Queen"*, lúc này cũng vẫn là hai giường, một đêm qua đi yên ổn vô sự.
*2 Queen room: Double – double room (Phòng 2 giường đôi, có thể là 2 giường Queen): Phòng có thể chứa từ hai đến bốn người với 2 giường đôi hoặc 2 giường Queen.
Mà buổi tối ngày hôm sau chính là sự kiện chính của liên hoan phim —— lễ trao giải kiêm lễ bế mạc.
Tạ Lan Sinh lại mặc bộ Âu phục giày da Tân Dã mua, lần đầu tiên trong đời còn dùng máy sấy làm khô tóc, cảm thấy đầu tóc mình trong nháy mắt cũng trở nên quý giá.
Vì đường đến hội trường chính chật như nêm cối, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã trước tiên đi taxi đến nhà khách chính quyền, sau lại từ đó đi bộ đến. Tạ Lan Sinh mặc Âu phục mới mua, mang mái tóc mới sấy, đẹp đẽ đi vào trong sảnh, lại xinh đẹp mà ngồi xuống.
7 giờ, lễ bế mạc LHP quốc tế Torino chính thức bắt đầu.
Một giọng nói vô cùng trầm thấp vang lên: "Ladies and gentlemen, welcome to the..." Nói xong tiếng Anh, lại đổi sang tiếng Italy. Kế đó, nữ MC uyển chuyển lên sân khấu, thính phòng vang dội tiếng vỗ tay. Nữ MC phong cách hài hước, đoạn khai mạc không ngừng văng vẳng tiếng cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!