Nghe xong yêu cầu này của xưởng, tay Tạ Lan Sinh siết lấy kịch bản, nói anh cần suy nghĩ đã. Xưởng cũng chẳng bức bách thêm, để anh rời đi, chính là phút cuối cùng lại khuyên một câu: "Lan Sinh à, đừng nghĩ quá nhiều, có thể quay phim chính là chuyện tốt".
Tạ Lan Sinh nói anh đã hiểu, kế tiếp trở về phòng ngủ của mình, lôi ra một cái chậu rửa mặt sắt có hình cá chép đỏ từ dưới gầm giường, thả xuống mặt đất. Chậu rửa mặt nghiêng ngả vài vòng trên mặt xi măng mới dừng lại, phát ra một trận vang chói tai. Tạ Lan Sinh châm điếu thuốc, dùng răng cắn, hơi híp lại đôi mắt, qua làn sương khói xanh trắng, nhìn kỹ càng từng chữ trong《 Loạn thế nhi nữ 》do mình viết nên.
Xem xong, một tay anh cầm kịch bản, một tay cầm thuốc lá, dí vào một góc kịch bản, châm lửa đốt. Ngọn lửa cuối cùng bùng lên, Tạ Lan Sinh dùng tay phải quạt quạt, tay trái biến đổi góc độ, để cả cuốn vở bị thiêu đốt, kế đó ném nó vào trong chậu, rũ mắt nhìn.
Ánh lửa bừng bừng, ánh lên gương mặt xuân thì của anh.
Vài phút sau, câu chuyện của anh đã hóa thành tro tàn.
Điện thoại đường dài với quản đốc đang đi học, Tạ Lan Sinh nói, anh không chấp nhận làm "Đạo diễn thực hiện", hy vọng xưởng có thể tin tưởng anh, để cho 《 Loạn thế nhi nữ 》chấn động sản lượng tiêu thụ. Đối phương nghe xong, trầm mặc. Vài giây sau, vì không muốn đắc tội với lãnh đạo bên trên —— chính là cậu của Trì Trung Hạc, quản đốc Quan nói: "Tiêu Tương hỗ trợ đạo diễn trẻ, song độ phổ biến của đạo diễn trẻ có phần hữu hạn, sẽ làm các tỉnh nảy sinh băn khoăn, khiến xưởng Tiêu Tương không bán nổi doanh số bản phim khả dĩ." Đối với bản thân quản đốc mà nói, "Không đắc tội lãnh đạo" vĩnh viễn quan trọng hơn so với một bộ điện ảnh. Một bộ phim chỉ là một bộ phim, mà "Đắc tội lãnh đạo" thì hậu họa vô cùng.
Song phương thật sự là không đi đến thỏa thuận, cuối cùng, Tạ Lan Sinh cực không nỡ nói: "Quản đốc Quan, tôi vừa mới ngẫm lại, cảm thấy rằng, bản thân có thể quá tự đại rồi. Giả như Cục Điện ảnh các tỉnh cũng không tin tưởng đạo diễn trẻ, vậy có lẽ, đạo diễn trẻ về mặt kỹ năng quả thật cần nâng cao hơn nữa, mà phương diện này nhóm lãnh đạo các Cục Điện ảnh rất có kinh nghiệm. 《 Loạn thế nhi nữ 》cho dù nương nhờ danh nghĩa đạo diễn lớn mà bán ra, cuối cùng chất lượng thành phẩm quá kém không đạt được hiệu quả mong muốn, không chỉ có ảnh hưởng thanh danh của tôi, mà còn ảnh hưởng đến đạo diễn Trì. Tôi muốn từ bỏ cơ hội này, để lại rèn luyện thêm." Ý tứ này của anh mười phần rõ ràng, nếu nhất định phải thêm Trì Trung Hạc, anh sẽ không quay 《 Loạn thế nhi nữ 》.
Nhận được đáp án cuối cùng này, quản đốc vẫn chưa nhượng bộ, cuối cùng tạm thời cứ để nguyên như vậy.
Đối quản đốc Quan mà nói, nếu không thêm tên vào, để Tạ Lan Sinh tự quay, gã nhất định phải gánh vác trách nhiệm —— chuyện quá nan giải, bó tay không biện pháp, hành sự bất lợi. Nhưng nếu ngay cả Tạ Lan Sinh cũng không quay được, thì gã vẫn có thể báo cáo kết quả công tác. Tại giai đoạn này, gã đã nói hết những lời có thể nói, làm tất cả những chuyện có thể làm, Tạ Lan Sinh mềm cứng không ăn, là vấn đề của Tạ Lan Sinh.
Tạ Lan Sinh được phân công tới, gã chung quy không thể đuổi đi, không cho quay phim cũng đã là trừng phạt nghiêm trọng nhất rồi.
Về phần cái 《 Loạn thế nhi nữ 》 kia, vẫn là dựa theo ý ban đầu tùy tiện tìm người quay là xong, không tính vào sản lượng tiêu thụ của xưởng là được.
Gã làm quản đốc bốn năm năm, uyển chuyển đối phó trên dưới, là khôn khéo lõi đời như thế đó.
Tạ Lan Sinh vốn tưởng xưởng sẽ trực tiếp đưa kịch bản của mình cho Trì Trung Hạc quay, ai ngờ thế mà không tiếp tục, xem ra mấy người bên trên vẫn là muốn chút thể diện.
Loạn thế nhi nữ 》 đột nhiên biến mất, Tạ Lan Sinh cũng có chút không yên.
Từ lúc 《 Tài vận hanh thông 》 do anh làm phó đạo diễn tiến vào hậu kỳ, anh bắt đầu đi tìm phim, đến lúc này đã tròn ba tháng. Khó khăn lắm mới lấy được một cái 《 Loạn thế nhi nữ 》 không ai thèm, nghĩ câu chuyện, sửa kịch bản, cuối cùng lại vì Trì Trung Hạc muốn chiếm làm của riêng mà chết yểu.
Chỉ cần hồi tưởng lại câu "Để Trì Trung Hạc làm tổng đạo diễn, cậu làm "Đạo diễn thực hiện", Tạ Lan Sinh liền ghê tởm buồn nôn, tựa như ngửi được hơi thở thối nát lâu ngày trên đầu lưỡi thô ráp trong khoang miệng.
Không có cách nào khác, lại tiếp tục tìm cơ hội tốt thôi.
Nhưng, người mà xui xẻo thì uống nước mát cũng bị nghẹn. Không đợi xốc lại tinh thần, Tạ Lan Sinh lại nghe được một tin tức làm cho anh vô cùng kinh hoàng: Bộ phim duy nhất anh tham gia sau khi nhập xưởng, 《 Tài vận hanh thông 》 hơn ba tháng trước đã bị chết ngắc, không thể công chiếu, mà lúc đó bọn họ đang ở Thâm Quyến khí thế ngất trời quay phim! Là quản đốc Trương Phú Quý xem văn kiện xong quên nói, hiện tại xong xuôi toàn bộ mới vỗ trán nhớ ra!
Nghe nói, mấy tháng trước, bởi vì chính sách có chút thay đổi, Cục quản lý sự nghiệp điện ảnh lại tái thẩm định tất cả kịch bản, kết quả là, hai dự án của xưởng Tiêu Tương gồm 《 Tài vận hanh thông 》của Lý Hiền bị bắt ngừng, mà quản đốc Trương Phú Quý hồ đồ quên mất.
Tạ Lan Sinh thật sự không còn lời để nói.
Ông già Trương Phú Quý kia may mắn không phải quản đốc chính. Làm quản đốc chính, mà chuyện lớn như này cũng có thể quên. Nghe nói lúc ấy, Trương Phú Quý đang đẩy mạnh chuyện bán một bộ phim khác, định ngày hôm sau sẽ nói, nhưng tuổi dù sao cũng đã nhiều, ngủ xong một giấc liền quên sạch.
Tạ Lan Sinh vừa oán giận, vừa cùng đạo diễn chính Lý Hiền và phó đạo diễn Trương Khánh bị gọi vào văn phòng quản đốc.
Dáng người Trương Phú Quý không cao, có chút béo, bụng lại càng tròn xoe, áo sơ mi xanh căng chật, chiếc khuy chỗ rốn bị phần vải hai bên lôi kéo, thoạt nhìn rất gay go.
Ông nhìn Lý Hiền, hỏi: "Lý Hiền, thân thể mẹ cậu có ổn không?"
Lý Hiền nói: "Mới vừa hóa trị xong, rất yếu ạ."
"Ừm." Trương Phú Quý nâng cái tay béo lên, "Trên bàn có một phần văn kiện, các cậu xem đi."
Ba người tiến đến, phát hiện mặt trên phần công văn rõ ràng viết: [ Đình chỉ quay 《 Tài vận hanh thông 》, cả đoàn phim lập tức giải tán, quay về Tr**ng S*. ]
Xem xong, Lý Hiền nói: "Sao đến hiện tại mới nói chuyện này?" Trong giọng nói cũng mang theo oán trách.
Trương Phú Quý cũng không để bụng, ông xoay người, nhìn sân bên ngoài cửa sổ, nói, "Lý Hiền, Trương Khánh, Lan Sinh, tôi sắp sửa về hưu, đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho các cậu."
"? ? ?" Tạ Lan Sinh ngơ ngác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!