Chương 29: (Vô Đề)

Về đến khách sạn, Tạ Lan Sinh lại gặp được Lady Morita, liền đến chào hỏi.

Lady Morita khoa tay múa chân: "Sold? Sold?"

Tạ Lan Sinh trầm mặc lắc đầu.

Lúc này phiên dịch viên Nhật Bản kia cũng đang uống rượu tại đó. Tạ Lan Sinh nhờ Tân Dã kể lại kết quả đàm phán hỏng vừa rồi, cô Morita nghe phiên dịch xong, thở dài nói: "Đây là chuyện thường phát sinh mà... Đàm phán tiêu thụ bản quyền với bọn họ cuối cùng chỉ có 10% có thể thành, không cần để tâm quá mức đâu."

Tạ Lan Sinh thực cảm kích sự trấn an khích lệ của Morita.

Morita lại hỏi: "Vậy giờ cậu dự định thế nào?"

Tạ Lan Sinh nói: "Nếu không thể bán bản quyền thì con đường sau này sẽ rất khó đi, có lẽ chỉ có thể xin ngân sách hỗ trợ từ chính quyền liên hoan phim. Cô Morita, cô có thể hỗ trợ giới thiệu vài công ty tiêu thụ tốt không ạ? Chỗ nào cảm thấy hứng thú với Châu Á đó?" Đây là biện pháp Lan Sinh nghĩ ra trên đường quay về —— Morita khẳng định cũng muốn bán phim, tài nguyên của quý cô nhất định là đáng tin.

Tân Dã bên cạnh liếc nhìn anh một cái.

Đúng là Tạ Lan Sinh, phàm là còn một đường sống anh tất nhiên sẽ muốn dồn sức xông vào, tuyệt đối sẽ không rúc vào một góc nhỏ trong trời đất mênh mang để ngồi chờ chết.

Lẽ nào thật sự không cần y tìm kiếm người mua quốc tế giúp anh ư?

Lady Morita nghĩ nghĩ, bàn bạc với người bên mình, xong quay đầu lại nói với Tạ Lan Sinh: "Buổi tối ngày mai chúng tôi có một party, để quảng bá cho mấy bộ điện ảnh Nhật Bản. Cậu cũng có thể đến. Lúc đó có lẽ tôi sẽ hơi bận rộn, có thể không dẫn cậu đi giới thiệu được, song cậu có thể tự mình làm quen một vài nhân viên chuyên tiêu thụ tốt. Những người đến party ngày mai hẳn là đều thích điện ảnh Châu Á, ít nhất là thích điện ảnh Nhật Bản."

Tạ Lan Sinh mừng rỡ, nói: "Cảm ơn! Cảm ơn cô Morita! I Love you!"

Morita đã tầm bốn mươi tuổi, nghe được câu này cười ha ha: "Tại party ngày mai, mỗi vị đạo diễn sẽ đều lên sân khấu giới thiệu bộ phim mình mang theo. Cho nên, ở vòng cuối cùng, chúng tôi sẽ nói còn có một vị bằng hữu Trung Quốc có đôi lời muốn nói, khi đó cậu hãy bước lên sân khấu nói một chút về bộ《 Gốc rễ 》 này."

"Quá tốt rồi!" Tạ Lan Sinh bám vào cạnh bàn, "Quá tốt rồi! Thật sự đã cứu tôi rồi!"

"Cố lên!" Sau khi thông báo thời gian địa điểm party, Morita nắm tay ra hiệu, là động tác điển hình của Nhật Bản, "Chúng tôi đều đã xem 《 Gốc rễ 》, tôi rất thích nó. Mấy nhà làm phim đến từ Nhật ngồi cùng bàn cũng đều nhìn anh, nói "がんばれ!"

"Cảm ơn! Cảm ơn! Đêm mai gặp lại!" Tạ Lan Sinh cũng hơi gật đầu, cười vẫy tay rời đi.

Lady Morita là nhà sản xuất, quả nhiên là có một chút tài nguyên. Bộ điện ảnh của cô cũng tham gia tranh giải chính của "Torino 19", có điều là thuộc hạng mục "Phim tài liệu". 《 Gốc rễ 》 là tranh giải "Drama quốc tế", không hề cạnh tranh trực tiếp. Trong sáu người làm quen được ngày đó, ngài Sakurano là đạo diễn điện ảnh của Morita, mấy người khác là nhà sản xuất của những bộ phim khác, một người trong đó được để cử hạng mục "Onde", còn lại thì không được đề cử mà chỉ đến bán bản quyền.

Anh vốn chỉ hy vọng có thể nhờ Lady Morita hỗ trợ giới thiệu, không nghĩ tới, đối phương thế nhưng trực tiếp mời anh tham gia party của bọn họ, Tạ Lan Sinh có chút cảm động. Một đường anh đi tới, mặc dù từng gặp phải Trì Trung Hạc, quản đốc Quan, La Đại Kinh, Trương Kế Tiên, hải quan Australia, nhưng cũng được quen biết người như Vương Tiên Tiến, Trương Phú Quý, Nathan, Hunter, Lady Morita, lại càng chưa nhắc đến còn có Tân Dã, Âu Dương Niếp Niếp, Kỳ Dũng, Sầm Thần...

Anh thật hạnh phúc.

Sau khi từ biệt cô Morita, Tân Dã khẽ liếc Tạ Lan Sinh, nói: "Ngày mai đi mua trang phục nghiêm chỉnh đi."

"Ơ?"

"Cái sơmi trắng này nhếch nhác quá." Tân Dã lại nói, "Ban ngày ra ngoài mua Âu phục, tàm tạm thôi, giờ may đo thì không còn kịp rồi."

Tạ Lan Sinh hỏi: "Không đắt chứ?"

"Không đắt, đắt cái gì." Trong đầu Tạ Lan Sinh hiện tại chỉ có tiền tiền tiền, Tân Dã quả thực sắp cạn lời rồi: "Coi như là quà tặng năm mới, quẹt thẻ visa kia của tôi là được."

Nghe thấy Tân Dã muốn đài thọ, Tạ Lan Sinh thoáng do dự: "Nhưng..."

Tân Dã vỗ gáy anh đẩy vào trong thang máy: "Còn muốn bán phim hay không?"

"Muốn..." Tạ Lan Sinh không quá quan trọng việc ăn diện đẹp đẽ, có điều nếu Tân Dã bảo mặc thì anh cứ đi mua một bộ là được rồi. Anh gẩy tóc mình, nghĩ thầm rằng quần áo chắc chẳng đắt lắm đâu, cũng đâu phải tủ lạnh TV, cùng lắm trở về chăm chỉ lao động rồi mua quà tặng lại cho Tân Dã.

Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Tân Dã dẫn Lan Sinh đến phố Rome cực kỳ nổi danh. Tạ Lan Sinh phát hiện, những cửa hàng này không giống khu chợ, mỗi cửa hàng thế mà đều độc chiếm một mặt tiền, vô cùng mới mẻ.

Tân Dã đi vào một cửa hàng, bảo Tạ Lan Sinh đừng chạy loạn, rồi sau đó đi thẳng một đường không chớp mắt lên khu vực trang phục trên tầng hai. Khi hai người bọn họ đi vào cửa hàng có người mặc Âu phục giúp mở cửa, Tạ Lan Sinh lại được mở mang kiến thức, cảm giác bản thân như ông chủ lớn.

Tất cả trang phục đều không có bảng giá, Tạ Lan Sinh không có cách nào biết được, song cảm giác rằng không rẻ, chỉ hy vọng đừng vượt quá một ngàn, cùng lắm cũng đừng hơn hai ngàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!