Chương 27: (Vô Đề)

Quảng cáo sau một ngày đã bị công nhân vệ sinh gỡ hết toàn bộ, Tạ Lan Sinh cũng không đi dán lai, bởi vì 《 Gốc rễ 》 qua 24 giờ nữa sẽ chính thức được lên hình rồi.

Bởi vì 《 Gốc rễ 》 tham gia muộn, đương nhiên phụ đề cũng làm chậm, Tạ Lan Sinh phải đợi đến trước một ngày công chiếu mới nhận được bản gốc cuối cùng, mà lại còn là ký gửi "overnight". Tạ Lan Sinh khui kiện hàng xong thậm chí còn cảm thấy phim gốc vẫn còn nóng.

Bởi vì thời gian giao nhận quá muộn, tác phẩm 《 Gốc rễ 》 của Tạ Lan Sinh bị xếp kiểm tra kỹ thuật vào bốn giờ sáng. Chính quyền đều có yêu cầu đối với các loại khung hình, phụ đề, âm thanh điện ảnh của liên hoan phim, bởi vậy, mỗi bộ điện ảnh trước khi chiếu đều phải chịu kiểm tra kỹ thuật, do đạo diễn đích thân ký tên. Đồng thời, đạo diễn cũng phải xác nhận bản phim này chính là nội dung cuối cùng dùng cho công chiếu, tất cả chi tiết không được sai lệch một ly, tránh cho đạo diễn trong lúc lớ ngớ giao nhầm phiên bản cũ.

Tân Dã với đạo diễn Tạ của y cùng đi làm kiểm tra kỹ thuật.

Nhân viên kiểm tra chuẩn bị một hồi, tầm năm giờ mới bắt đầu giám định.

Tạ Lan Sinh biết, bản thân không có cách nào trở về ngủ được ——《 Gốc rễ 》 dài 90 phút, giám định chí ít cũng phải tầm bảy giờ mới có thể kết thúc. Ở liên hoan phim, mỗi bộ điện ảnh tại ngày công chiếu của nó sẽ được chiếu thành nhiều suất, mà suất đầu tiên cũng chính là buổi chiếu thông thường lúc 10 giờ mà phóng viên hay tham gia. Buổi chiếu này cực kỳ quan trọng, phóng viên truyền thông, phê bình điện ảnh còn có các công ty tiêu thụ đều có thể tham dự, Tạ Lan Sinh làm đạo diễn phải đích thân tham gia hoạt động. Tính toán lại, nếu đến trước một tiếng, anh tám giờ phải rời giường, còn ngủ cái lông ấy.

Nhưng Tạ Lan Sinh thật sự mệt mỏi. ngồi máy bay suốt hai ngày 31 mùng 1, buổi tối mùng 2 bởi vì hưng phấn mà chỉ ngủ bốn tiếng, tối mùng 3 cố nén mệt mỏi đi quảng bá phim ở đại sảnh. Vốn định nghỉ ngơi đêm nay, nhưng lại được thông báo bốn giờ sáng đi làm kiểm tra kỹ thuật điện ảnh ...

Hai mí mắt Tạ Lan Sinh phút chốc không ngừng díu xuống, Tân Dã hiển nhiên chú ý, ngón tay dài vỗ vỗ lên cánh tay đối phương, nói: "Ngủ một lát đi, để tôi xem cho, thực sự có vấn đề thì trao đổi sau."

Tạ Lan Sinh hỏi: "Tân Dã... ?"

"Bản không phụ đề anh xem qua rồi, bản phụ đề tiếng Anh tôi xem là được."

"..."

"Ngày mai còn phải chiến đấu cả ngày." Tân Dã tận lực hạ thấp âm thanh. Phòng kiểm tra kỹ thuật này chỉ cung cấp loại ghế phổ thông, chỗ dựa lưng không cao, đầu không có điểm tựa. Vì thế Tân Dã nghiêng người, một cánh tay khẽ đặt lên chỗ dựa ghế của Tạ Lan Sinh, rũ mắt nhìn mắt đối phương, nói, "Chịu khó một chút, ngủ một lát đi."

"Tân Dã?"

"Dựa vào vai tôi tạm đi. Không khác nhiều so với lúc trên máy bay đâu. Suất chiếu cuối cùng phải đến 0 giờ mới có thể kết thúc, không ngủ một lát anh không chống đỡ được đâu. Ngày mai có thể bên mua sẽ thể hiện sự hứng thú đối với《 Gốc rễ 》, đầu óc mơ màng là không được đâu."

Tạ Lan Sinh ngẫm thấy cũng có lý. Giám định kỹ thuật tuyệt đối không tính là một việc khó khăn, bản thân anh rất tin tưởng Tân Dã, biết đối phương khẳng định sẽ không gây ra sự cố gì vào lúc này.

"Được... Cảm ơn ..." Tạ Lan Sinh nghiêng người, đầu cũng lệch sang, theo lời Tân Dã nói vừa rồi, rúc vào hõm vai đối phương. Tân Dã đang xem phim, không nhìn anh.

Lồng ngực đàn ông rộng rãi cường tráng, mềm dẻo hữu lực, có chút mùi hương thoang thoảng xuyên qua áo sơmi tiến vào trong chóp mũi. Cũng không biết tại sao, hai má Tạ Lan Sinh nóng bừng, trái tim có chút bồi hồi xao động.

Quái lạ...

Anh khép mắt, rõ ràng đã mệt đến cùng cực, song chỉ cần vài phút, đã tiến vào cảnh mộng trong mùi đàn hương. Trong mộng, anh vẫn vùi vào hõm cổ Tân Dã, không còn sự bối rối lúc tỉnh táo, chỉ còn sự an tâm theo bản năng.

Tạ Lan Sinh tỉnh giấc tại cảnh "Đêm quê đẫm máu", là do âm thanh quá lớn. Tạ Lan Sinh duỗi thẳng eo, nhìn màn hình. Trong bầu không khí của Torino hết thảy cảm giác đều bị phóng đại, Tạ Lan Sinh có chút thương cảm với Thải Phượng cùng các con, Tân Dã nắm một tay anh, vỗ vỗ mu bàn tay khiến anh yên lòng.

Tạ Lan Sinh nhìn Tân Dã, muốn dùng ánh mắt giãi bày lòng cảm ơn. Trong bóng tối, bốn mắt của hai người giao nhau, Tạ Lan Sinh cảm thấy mắt Tân Dã sáng đến huyền diệu, bên trong có nước, còn có... Tình? Anh không biết đó là cái gì, nhưng lại nhớ tới mùi đàn hương mới nãy mơ hồ ngửi được nơi chóp mũi.

Khoảng tầm sáu giờ rưỡi sáng, kiểm tra kỹ thuật cuối cùng cũng hoàn tất. Nhân viên công tác ở dãy đầu cho Tạ Lan Sinh ký tên xác nhận, sau đó tất cả đều rất thân thiện chúc Tạ Lan Sinh công chiếu thuận lợi, Tạ Lan Sinh cảm ơn bọn họ hơn nữa cũng tỏ ý hy vọng được như vậy.

"A..." Sau khi đi ra, Tạ Lan Sinh nói với Tân Dã, "Về rồi ngủ thêm một tiếng nữa!"

Tân Dã nhàn nhạt cười: "Ừ. Được."

Nhưng mà, hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã đều chẳng ngờ được, bọn họ mới vừa về đến nơi, điện thoại tại đầu giường liền rung chuông! Tiếng chuông tại sớm mai mùa đông Italy tựa như âm thanh giục giã người.

"... ? Làm gì vậy chứ, mới sáng sớm, là quỷ đòi mạng sao?" Tạ Lan Sinh vừa oán giận, vừa nhận điện thoại tiếp, nghe xong hai câu, thế nhưng phát hiện đầu kia điện thoại là Ban tổ chức liên hoan phim!

Hửm, là muốn dặn dò nội quy trình chiếu hay sao?

"Đạo diễn Tạ, " Giọng điệu đối phương nghiêm túc mà căng thẳng, "Mời ngài lập tức qua đây một chuyến, đến văn phòng Ban tổ chức."

Tạ Lan Sinh hỏi: "Bây giờ ư? Tôi có thể qua mười lăm phút trước lúc công chiếu không? Như vậy sẽ không cần một ngày hai lần chạy qua lại ở hội trường."

"Tốt nhất là trao đổi bây giờ." Giọng điệu của đối phương không quá thoải mái, "Càng nhanh càng tốt, xin chớ trì hoãn. Văn phòng Ban tổ chức ở góc bên phải hành lang tầng một."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!