Đầu tháng 12, Tạ Lan Sinh cuối cùng bước lên chuyến bay quốc tế đi Italy. Vì bên tổ chức chỉ có thể chi trả cho đi lại ngủ nghỉ của mình anh, Tạ Lan Sinh không tính toán dẫn người theo, nhưng Tân Dã nói muốn đi xem, bằng lòng tự trả tiền đi chung. Tạ Lan Sinh rất khó hiểu, dù sao Tân Dã đã từng lấy danh hiệu ảnh đế tại "Big 3", hẳn là không thấy hứng thú với Torino. Song Tạ Lan Sinh đồng thời cũng cảm thấy con người Tân Dã cực kỳ quái dị, có làm điều gì cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Tiền anh dùng mua vé máy bay lúc trước chính là từ tấm thẻ kia của Tân Dã. Vé máy bay ấy vậy mà cực kỳ đắt đỏ, anh thật may mắn vì còn được thanh toán. Kỳ Dũng lúc đó từ Mỹ đi tới đi lui đến Trung Quốc hết có 3000, nhưng hiện tại từ Trung Quốc mua vé đi Châu Âu thì lại vượt xa số đó. Khi Tạ Lan Sinh trả lại thẻ Great Wall cho Tân Dã còn rất cảm kích, nói: "Tân Dã, cảm ơn, cậu thật có lòng, còn cố ý đổi mật khẩu thành sinh nhật của tôi, hiện tại có thể sửa lại rồi. Tôi cũng không biết mật khẩu rút tiền bình thường của cậu, cậu yên tâm đi." Lúc ấy Tân Dã nhìn anh nửa ngày, không nói gì.
Tạ Lan Sinh là lần thứ ba được đi máy bay, vẫn hiếu kỳ như cũ. May sao hồi còn ở Tiêu Tương đi sang Mỹ, anh có làm visa, lúc này mới có thể thành công xuất cảnh. Xin visa đặc biệt phức tạp, phải lấy được thư mời, chứng minh đơn vị, giấy công chứng quan hệ thân nhân, giấy đảm bảo tài chính, các loại tài liệu, đơn vị, khu phố của quản lý khu vực, qua đủ tầng xét duyệt của cục cảnh sát mới có thể được phát visa.
Tương đối lạ lùng chính là Tân Dã, thế mà cũng phải đi giải quyết thị thực. Lan Sinh nhớ Tân Dã nói qua "Bởi vì muốn thách thức độ khó nên khi đổi quốc tịch đã chọn Trung Quốc", cũng không biết là tin được hay không. Tân Dã cũng mang hộ chiếu Trung Quốc, có điều là của tổng lãnh sự quán Trung Quốc trụ sở tại Los Angeles, nghe đâu không khó lắm.
Hàng ngũ kiểm tra an ninh tại sân bay khá dài, Tạ Lan Sinh lại gắt gao nắm chặt hộp kim loại trong tay mình. Bên trong chứa phim nhựa điện ảnh. Hộp đựng kim loại là Vương Tiên Tiến mượn cho anh, nặng hơn mười cân, mỗi bước Tạ Lan Sinh đi cạnh hộp đều cứa vào tay. Song anh không đồng ý để Tân Dã hỗ trợ, cũng chẳng bằng lòng để lôi trên đất, nhất định phải tự mình nhìn chòng chọc.
Ban tổ chức LHP Torino chỉ thanh toán vé khoang phổ thông, bọn họ liền ngồi khoang phổ thông. Có điều Tạ Lan Sinh cứ luôn cảm thấy Đại ảnh đế Tân không quá thoải mái, hai chân dài không duỗi ra được.
Thời khắc máy bay tiến lên trời cao, Tạ Lan Sinh rất hưng phấn mà nói: "Cất cánh rồi! ! !" Chỉ cảm thấy bản thân giống như một con chim, đang bay về phương xa màu mỡ, lại giống một con đại bàng, nương gió vượt chín vạn dặm.
Tân Dã cảm thấy buồn cười, nói: "Ừ."
"Tân Dã, cậu từng nghe câu truyện cười này chưa?" Mạch tư duy trong đại não Tạ Lan Sinh vẫn luôn có chút dị biệt, anh nói, "Một con chim, từ chỗ A bay đến chỗ B, lúc đi tổng cộng mất hai tiếng, nhưng lúc về lại mất tận bốn tiếng. Xin hỏi, là vì sao?"
Tân Dã nhíu mày: "Vì sao vậy?" Y học khoa kinh tế Harvard nhưng chưa từng làm dạng đề thế này.
"Bởi vì á ~ nó từ A đến B, là mặt trời ở sau lưng, nên dùng hai cánh bay, " Tạ Lan Sinh nói, vươn hai tay đập đập, lại tiếp tục nói, "Mà từ B trở về A ấy à, chính là đối mặt với mặt trời. Nó chỉ dùng một cánh để bay, cánh còn lại phải dùng để che nắng, nên mất tận bốn tiếng!" Khi Tạ Lan Sinh nói lời này, một bàn tay che trên trán, tay kia thì vỗ lên vỗ xuống, nhìn Tân Dã, bởi vì vui mà mắt sáng long lanh.
Tim Tân Dã như ngập trong mật, hai bên khóe miệng cong lên.
Máy bay lúc này đã vững vàng, Tạ Lan Sinh liền nhìn trời mây qua ô cửa kính. Mây xanh mây trắng trôi bên dưới, nơi chân trời lấp lánh ánh vàng.
"Tân Dã, " Ở trên mây, Tạ Lan Sinh lại có chút xúc động, nới với Tân Dã, "Sau khi chuyến bay này cất cánh, tôi cảm thấy rằng, hết thảy đều đáng giá."
"Hửm?"
"Tôi được quen biết cậu, quen biết Âu Dương Niếp Niếp, Kỳ Dũng, Sầm Thần, còn cả tiểu Hồng tiểu Lục. Chúng ta tập trung lại một chỗ, chế tác điện ảnh tư nhân đầu tiên, nó còn được vào vòng đề cử tranh giải chính của LHP Torino nữa, vượt khỏi biên giới, hết thảy đều đáng giá."
Tân Dã nghiêng đầu nhìn Tạ Lan Sinh, nói: "Ừ." Âm thanh của y có chút dịu dàng.
Đối với Tạ Lan Sinh, hết thảy đều đáng giá, đối với chính y cũng vậy.
"La Đại Kinh dù là thứ vô liêm sỉ, " Tạ Lan Sinh lại nhớ tới thời điểm giấc mộng kia bắt đầu, "Nhưng tôi vĩnh viễn không quên được cảm giác lần đầu tiên được người gọi là "Đạo diễn Tạ"." Loại run rẩy đó cho tới bây giờ còn vẫn còn rõ nét như ngày hôm qua.
"Đạo diễn Tạ, " Tân Dã đáp lời, "Sẽ đến lúc có càng nhiều người gọi anh là "Đạo diễn Tạ"."
"Thật hy vọng như thế..." Âm thanh của anh dần dần nhỏ đi, tựa như đang khát khao tương lai xa vời.
Anh vốn dĩ vẫn luôn nghĩ như vậy, ngắm mây mười mấy tiếng —— mỗi một đám đều không giống nhau. Có lớn có nhỏ, có hẹp có dài, có mỏng manh có đậm đặc, có đám giống động vật, lại có giống thực vật, đều đẹp cả. Song nhân viên phi hành đoàn hiển nhiên không muốn thỏa mãn anh, chẳng bao lâu sau, đã yêu cầu hành khách hạ tấm chắn sáng xuống, còn tắt đèn để mọi người nghỉ ngơi, cabin phút chốc trở nên yên tĩnh.
Tạ Lan Sinh muốn bật đèn đọc sáng, nhưng thấy Tân Dã khẽ nhắm mắt, lại lo lắng đèn quá sáng sẽ khiến Tân Dã ngủ không yên, bởi vậy không bật nữa mà tính toán ngủ bù.
Anh thay đổi bốn năm tư thế, một lúc dựa vào cửa sổ, lát sau lại dựa vào lưng ghế, cuối cùng phát hiện, hơi nghiêng một chút, để đầu mình rơi vào khe hở giữa hai ghế là tư thế thoải mái nhất. Trong lúc ngủ bù, anh vẫn ôm hộp phim nhựa, dùng dây thừng quấn hộp vào tay với cổ tay.
Nhưng mà nghiêng đầu cũng không được bao lâu. Vài phút sau sau, Tân Dã đang dựa lưng chợp mắt liền cảm thấy bả vai mình chợt nặng, liền hơi hé đôi mắt hẹp dài, lướt qua khuôn mặt say ngủ của Tạ Lan Sinh.
Làn da đối phương trắng hồng, lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng, làn môi phơn phớt đỏ, lúc này giống như đứa trẻ sơ sinh tựa trên vai y, hoàn toàn tín nhiệm, chẳng chút phòng vệ.
Lúc này máy bay nghiêng ngả. Đầu Tạ Lan Sinh rũ xuống, không tỉnh, lại tìm về chỗ anh cảm thấy vô cùng thoải mái mới nãy, là bờ vai của Tân Dã.
Tân Dã ngẫm nghĩ, nâng cánh tay phải, nhẹ nhàng gác lên ghế ngồi phía trước. Như vậy, Tạ Lan Sinh đang gối trên y sẽ không bị trượt xuống nữa.
Tạ Lan Sinh ngủ giấc này thật dài, ngủ thật sự thoải mái, mãi cho đến khi tiếp viên hàng không bắt đầu phát cơm anh mới chậm rãi hé mí mắt.
Không nhìn không biết mà vừa thấy thì giật nảy mình. Tân Dã vẫn vững như bàn thạch, mà cánh tay lại duỗi thẳng! Cũng không biết đã duỗi như vậy bao lâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!