Chương 23: (Vô Đề)

Về đến nhà, Tạ Lan Sinh vẫn thấy tủi thân, mama vừa mắng, trong lòng anh càng thêm uất ức.

Lý Tỉnh Nhu nói: "Không chịu làm việc tử tế gì cả!"

Tạ Lan Sinh lại cố gắng biện giải: "Làm phim điện ảnh cũng là việc tử tế mà."

"Lớn rồi nên dám trả treo* thế hả!" Lý Tỉnh Nhu dùng phương ngôn Bắc Kinh, "Đúng rồi, có thằng bé gọi điện thoại tới, giọng nói điềm tĩnh lắm." Nói xong, bà rút ra tờ ghi chú, "Đây là số điện thoại khách sạn của cậu ta!"

*Nguyên văn  (điếu yêu tử)

"Dạ, cảm ơn mẹ." Tạ Lan Sinh rũ mắt liền thấy, phát hiện đúng là số máy tổng khách sạn Grand Hotel Bắc Kinh, cũng là khách sạn xa hoa nhất Bắc Kinh hiện tại. Thầm nghĩ, Tân Dã quả đúng là xa hoa, cầm lấy điện thoại gọi sang.

Điện thoại được chuyển vào phòng, một giọng nam vang lên: "Alo?"

Tạ Lan Sinh nói: "Là tôi đây."

"Nghe ra rồi." Tân Dã hỏi, "Đã ăn chưa?"

"Ăn rồi."

"Không có chuyện gì đâu." Tân Dã nói, "Vốn cảm thấy anh có vẻ... frustrated? Nên định đưa anh đi ăn một bữa ngon thôi."

Tạ Lan Sinh vẫn cảm thấy tủi thân, hỏi: "Vậy cậu đã ăn chưa?"

"Chưa, vẫn đang đợi anh điện thoại lại."

Tạ Lan Sinh không ăn được mấy miếng thịt dê tại "Đông Lai Thuận", chỉ mải chăm khách, lúc này cũng muốn ăn gì đó, muốn gặp cả Tân Dã, nói: "Tôi chưa ăn no. Tôi muốn ăn gì đó thật xịn, muốn ăn "Hongkong mỹ thực thành"."

Tân Dã nở nụ cười: "Được, chờ đó."

"Ừ."

Vì thế, mặc dù đã tám giờ tối, Tạ Lan Sinh trong tiếng phàn nàn của mama Lý Tỉnh Nhu mở cửa đi ra ngoài đi ăn tăng hai*.

*Nguyên văn:  (tục than nhân)

Đi ra không thấy Tân Dã, lại nghe được "Bíp" một tiếng! Anh vừa định mắng thần kinh à, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tân Dã trên ghế lái!

"..." Tạ Lan Sinh lên xe, hỏi, "Xe ở đâu ra thế?" Cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy Tân Dã, sự uất ức của anh tiêu tán rất nhiều. Đây là nam chính của《 Gốc rễ 》, là đồng bạn, chiến hữu của anh, bọn họ có DNA tương đồng, anh không hề cô độc.

"Thuê đấy." Giọng nói của Tân Dã biếng nhác, đánh signal trái, nhìn gương chiếu hậu, lại liếc nhìn điểm mù, trơn tru lái chiếc xe sang vào trục đường chính.

Tạ Lan Sinh hỏi: "Thuê á?"

"Ừ, " Ngón tay dài của Tân Dã ấn hạ cửa sổ xe, một tay gác lên thành cửa, tay kia nhẹ nhàng nắm bánh lái, mỗi lần chuyển hướng lại đặt tay lên xoay nhẹ, điêu luyện thành thạo, "Bắc Kinh năm nay bắt đầu cho thuê xe rồi."

"Thuê xe..." Tạ Lan Sinh ngẫm lại, "Vậy, trong khoảng thời gian cậu ở Bắc Kinh đều tự lái xe sao?"

"Phải vậy thôi."

Tạ Lan Sinh dùng ánh mắt nhìn y, cực kỳ nghiêm túc hỏi Tân Dã: "Thuê xe bánh mì có đắt hơn nhiều không? Cảm thấy xe dạng đó thực dụng hơn chút, có thể chở người, chở được đồ luôn." Nói xong lại vội vã giải thích nói, "Tôi không phải nói xe này dùng để chở đoàn phim với đạo cụ đâu, đi thôn Lê Thụ rất đơn giản, gọi một chiếc "Đại phát" là được rồi. Ý tôi là, tiện cho cậu hơn thôi."

Tân Dã đang chờ đèn đỏ, một cánh tay gác lên cạnh cửa, ngón trỏ để dưới môi, nghe nói như thế, không nhịn được, nở nụ cười: "Được, để tôi cân nhắc."

Tạ Lan Sinh thấy giúp đỡ được, rất tự hào: "Ừ!"

Từ đường Đông Tứ Thập đến Đông Hoa Môn chỉ cần lái xe mười lăm phút, cảm giác phương hướng của Tân Dã lại tốt, chưa bao lâu đã đến nơi.

"Hongkong mỹ thực thành" chuyên ẩm thực Quảng Đông, là đứng đầu Tam đao trong "Tam đao nhất phủ", Tạ Lan Sinh chưa từng ăn, không biết so với "Đại tam nguyên" thì thế nào. Vài năm trước, đồ ăn Quảng Đông vô cùng rầm rộ mở tại kinh đô, hải sản tươi nhiều không kể xiết, dân chúng Bắc Kinh lần đầu biết được ăn một bữa cơm đắt đỏ đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!