Chương 22: (Vô Đề)

Trong điện thoại, âm thanh của Nathan mang theo hưng phấn: "Đạo diễn Tạ! Tin tức tốt! Không, không tính là tin tốt, mà là tin tốt trong tin xấu, là may mắn trong bất hạnh."

"Vâng?" Hô hấp của Tạ Lan Sinh khựng lại, hỏi, "Tin gì vậy ạ?"

"Tôi kiểm tra qua tất cả cuộn phim, thế nhưng phát hiện chỉ có ba bản cuộn bị x

-ray tổn hại, còn lại thì vẫn rất tốt! Tôi liên hệ carrier bên này, để cậu ta đến hải quan xác nhận, mới lấy được chút feedback. Thiết bị hải quan Australia dùng tương tự như loại CAT trong ngành y, trước dùng tia X năng lượng thấp để chiếu, rồi mới dùng loại cao hơn để quét từng khu vực chuyên biệt của bưu kiện.

Đạo diễn Tạ, đại khái là, độ cảm quang của phim nhựa Lucky mà ngài sử dụng thấp hơn so với công bố, nói là 500, thực tế có thể là 400, sáu cuộn chưa bị tia năng lượng cao quét đến vẫn còn ổn."

Tạ Lan Sinh căn bản mặc kệ sự thảm thương khi bị chiếu X quang, anh mừng rỡ như điên: "Chỉ có ba cuộn sao? Thật sự chỉ có ba cuộn ạ? !"

"Đúng, " Nathan nói, "Tôi xem hết một lượt trong phòng tối rồi, mấy cuộn còn lại chưa bị sương hóa, thank god."

Từ tang thương đến đại hỉ, Tạ Lan Sinh có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Toàn bộ 35mm phim nhựa anh mua đều là 1000 inch, khoảng 25m, có thể quay trong 10 phút. Điện ảnh không quá 90 phút, ba cuộn chỉ là một phần ba. Nói cách khác, bọn họ bổ sung một phần ba là được.

Dừng một chút, Tạ Lan Sinh: "Vậy, cuộn bị hỏng là đoạn nào ạ?"

Nathan hiển nhiên đã muốn tra qua, nhìn sổ chậm rãi đọc: "Cảnh 51, cảnh 52... Cuối cùng là cảnh 160."

Nghe được số cảnh, Tạ Lan Sinh lại phấn chấn thêm một chút: "Thế này thì dễ rồi ạ."

"Đúng vậy, tôi không thấy có cảnh quay nào quá phức tạp cả." Nathan nói, "Đạo diễn Tạ, cuối cùng không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chúng ta có thể tiếp tục làm rồi."

"Vâng, " Tạ Lan Sinh cũng vô cùng vui vẻ, "Cảm ơn đã lập tức điện thoại đến, tôi hoang mang lo sợ hết một ngày rồi. Thế này đi ngài Nathan, ABC LAB trước tiên cứ biên tập nội dung khác, có được không ạ? Chúng tôi bên này quay bổ sung xong sẽ lập tức gửi sang. Tôi đã điền đơn xin tham gia mấy liên hoan phim, hiện tại thời gian có chút gấp."

"OK." Dừng một chút, Nathan lại tiếp tục nói, "Mặt khác, đạo diễn Tạ, còn có một chút vấn đề kỳ quái, tỷ như, trong cuộn thứ năm có hai phút hình ảnh bị ngược ảnh, không thể dùng."

Tạ Lan Sinh ngơ ngác: "Ngược ảnh sao?"

"Vâng, dấu răng cưa khớp, nhưng hình lại ngược, đoạn này khẳng định không có thể dùng, cũng phải quay lại."

"..." Sao lại có vấn đề này chứ?

"Còn có, " Giọng điệu của Nathan hà khắc vô tình, "Đoạn cuối cuốn phim nhựa số bốn bị rách rồi, cũng phải bổ sung."

Tạ Lan Sinh không cất nổi lời.

"Đạo diễn Tạ, " Cuối cùng, Nathan rất nghiêm túc giáo huấn, "Đừng tưởng rằng đạo diễn có thể biết tất cả, khống chế hết thảy. Chuyện bất trắc trong sản xuất phim có rất nhiều, phải thận trọng hết sức. Vấn đề "ngược ảnh" chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng mà, công ty chúng tôi cũng luôn gặp phải hiện tượng "lần đầu tiên thấy" đó."

"Tôi đã hiểu, cảm ơn, Nathan." Tạ Lan Sinh cũng trở nên nghiêm túc. Lần này anh bị giáo huấn một hồi dài, biết bản thân đã quá sai lầm rồi. Sau này bất luận kinh phí nhiều ít anh đều phải vừa quay vừa gửi, kịp thời kiểm tra sai phạm, quay lại bất cứ lúc nào.

Cáo biệt Nathan, Tạ Lan Sinh vô cùng hớn hở. Anh gọi điện thoại cho trợ lý tiểu Hồng tiểu Lục giải thích tình huống, lại viết thư mời nhóm diễn viên Niếp Niếp quay về. Cuối cùng, anh liên hệ quay phim Kỳ Dũng đã trở lại Los Angeles.

Tạ Lan Sinh kể lại tình hình, Kỳ Dũng tức thì mắng mỏ: "What the f*ck is going on? !"

"Thì, thì là vậy đó ạ." Tạ Lan Sinh cũng lắp bắp, "Do vậy hiện giờ ngoài ý muốn chúng ta phải quay lại 40 cảnh. Quay phim Kỳ, ngài có quay lại hay không ạ?"

"Chẳng lẽ còn có lựa chọn nào khác à? !" Kỳ Dũng rõ ràng cáu kỉnh, lại mắng một chuỗi th* t*c, "Tên của tôi ở mục đội ngũ sản xuất! Hiện tại thời gian gấp thế này, cậu lôi một chụp thằng quay phim dấm dớ đến khẳng định làm hỏng thương hiệu của tôi, để người ta tưởng là tôi quay! Tôi giải thích nổi với người khác hay không? !" Hắn đã bị lừa lên thuyền giặc, có muốn nhảy xuống cũng chẳng được.

Tạ Lan Sinh thuận theo nói: "Giải thích không được. Tuyệt đối không giải thích hết được."

"Cậu còn nói nữa!" Kỳ Dũng phát cuồng, xoạt xoạt tựa hồ là đang lật lịch trên bàn, "May mà tôi còn chưa nhận công tác... Như vậy, vé máy bay, chỗ nghỉ cậu trả, lương cũng như thường lệ, tôi xem như kiếm thêm chút, qua đó một chuyến."

Tạ Lan Sinh nói: "Cảm ơn quay phim Kỳ."

Kỳ Dũng lại một chuỗi oán giận: "Cậu xúi quẩy chết được. Tôi sau này không thèm giao thiệp với mấy cậu nữa."

"Dạ..." Tạ Lan Sinh cũng không còn sức biện giải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!